Lời nói của Hàn Sơn Hà vang dội lại hùng hồn, lập tức khiến mọi người ở đây reo hò ủng hộ.
“Hàn chiến thần nói có lý lắm!”
“Thiên hạ khố với cổ võ giả lâu rồi!”
“Chúng tôi không hề dám gây chuyện với cổ võ giả! Là cổ võ giả vẫn luôn ức hiếp chúng tồi!”
“Tọa Sơn Điêu tội ác chồng chất, chết chưa hết tội, xin Hàn chiến thần đòi lại công lý cho chúng tôi!”
Trong nhất thời, Ngũ Phù Sênh trở thành mục tiêu chỉ trích, kêu đánh kêu giết của mọi người.
Có chiến thần chống lưng, mọi người không còn nhiều sợ hãi với cổ võ giả nữa, vậy nên có gan nói ra một vài lời nói thật lòng.
“Theo ý của Hàn chiến thần thì chuyện này nên giải quyết thế nào?” Ngũ Phù Sênh hỏi.
“Cậu Diệp có công diệt cướp, không hề có bất cứ sai lầm nào.” Hàn Sơn Hà nói: “Oan có đầu, nợ có chủ. Đầu sỏ tội ác Tọa Sơn Điêu đã chết rồi, tôi hy vọng hai bên chúng ta có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, chuyện này dừng ở đây đi.”
Hàn Sơn Hà không muốn gây ra mâu thuẫn lớn với đám cố võ giả. Giữ được Diệp Lâm, hai bên bắt tay làm hòa là kết quả tốt nhất.
Ngũ Phù Sênh nghĩ nghĩ rồi nói: “Được rồi, hôm nay tôi nể mặt Hàn chiến thần, chuyện này coi như xong, không truy cứu trách nhiệm của thằng nhãi kia nữa. Có điều…”
Nói đến đây, Ngũ Phù Sênh đối giọng nói tiếp: “Tôi có thể tha cho cậu ta. Nhưng mà không thể coi như không có chuyện cậu ta giết người được, nếu không tôi biết ăn nói thế nào với bên trên?”
“Ông muốn cái gì?” Thấy đối phương bắt đầu nói điều kiện, Hàn Sơn Hà cấn thận hỏi.
Nếu đối phương ra giá trên trời thì ông sẽ không đồng ý.
“Tôi muốn lấy con rắn kia làm bồi thường!” Ngũ Phù Sênh hỏi: “Một con súc vật đối một mạng người, rất công bằng, đúng không?”
Cái gì?
Nghe vậy, Hàn Sơn Hà giật nảy mình, không ngờ đối phương lại ra điều kiện như thế!
Lúc nãy rơi xuống đất, ông cũng nhìn thấy con rắn khống lồ kia, và rất bất ngờ khi thế gian này lại có một con quái vật khống lồ như thế.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi đám tông sư núi Trường Bạch lại muốn đoạt lấy nó.
Hàn Sơn Hà quay đầu định hỏi ý kiến Diệp
Lâm.
“Nằm mơ đi!”
Không đợi Hàn Sơn Hà hỏi, Diệp Lâm đã kiên quyết mà từ chối yêu cầu của Ngũ Phù Sênh.
“Tọa Sơn Điêu đáng chết! Dựa vào cái gì mà đòi dùng thú cưng của tôi đi đền mạng cho anh ta? Ông đừng mong mang nó đi!”
Nghe vậy, Ngũ Phù Sênh cười lạnh ra tiếng: “Hàn chiến thần, ông thấy rồi đấy, tôi đã nhường một bước rồi, là thằng nhãi này không biết điều!”
“Nếu mày không nỡ dùng con súc vật kia đền mạnh, thì lấy mạng của mày đi đền mạng đi!”
Ầm!
Khí lạnh quanh thân Ngũ Phù Sênh bùng nổ.