Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Tọa Sơn Điêu chuyến sang tấn công Diệp Lâm cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Sấm rền gió cuốn khiến người khác không kịp phản ứng, huống chi là mục tiêu bị Tọa Sơn Điêu nhắm vào.
Đối mặt với một đòn tấn công vô cùng nhanh mạnh như thế, đa số người đều chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Lúc này, nhìn từ xa về phía Diệp Lâm, Diệp Lâm như là bị dọa ngây người, không nhúc nhích một chút nào.
Đôi dao lưỡi liềm g’ân như sắp chạm vào cố họng Diệp Lâm.
Chỉ cần một giây sau thôi, nó thậm chí có thể chém bay đầu Diệp Lâm.
“Sư phụ!” Giờ phút này, Hoa Quốc Đống chợt phản ứng lại, vội vàng hô to nhắc nhở.
“Long Vương, cẩn thận!” Hoàng Tiềm hét lớn lên một tiếng, không nhịn được bước lên phía trước, định đi giúp đỡ.
Nếu Long Vương bị thương nặng, anh ta dù có chết cũng muốn hộ tống Long Vương ra ngoài.
“Diệp tiên sinh, mau tránh ra!” Hàn Anh sốt
ruột đến mức thay đổi sắc mặt, vô thức đánh ra các loại chiêu thức ngăn địch, dường như mình đang trong thế đối đầu với địch: “Mau dùng kiếm đỡ chiêu đi!”
Nhưng mà, Diệp Lâm không tránh né, cũng không vung kiếm, giống như là bị phù phép đứng yên, không nhúc nhích chút nào.
“Haizz…” Đoạn Tử Du than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: “Có vẻ là thằng nhãi kia chấn động với uy thế của Tọa Sơn Điêu, bị dọa ngây người, không thể động đậy được.”
Không trách được bọn họ, với tuổi tác như bọn họ, khi gặp cao thủ mạnh hơn mình vài cấp bậc, chắc chắn sẽ bị nghiền áp hoàn toàn về mặt khí thế, trong lòng sợ hãi, bị dọa ngây người cũng là chuyện bình thường.
“Xong rồi!”
Ngay trước mắt bao người, đôi dao lưỡi liềm đâm vào cổ họng Diệp Lâm ba phân.
Mọi người thấy cảnh này đều cảm thấy nặng nề, thầm mặc niệm vài giây cho Diệp Lâm.
“Không!” Hàn Anh không nhịn được che đôi mắt mình lại, không nỡ nhìn cái cảnh thê thảm Diệp Lâm bị chém đầu sẽ xảy ra ngay sau đó.
Còn Đoạn Tử Du thì lại nhìn chằm chằm kiếm trong tay Diệp Lâm, định tìm cơ hội đoạt lấy
kiếm trong tay Diệp Lâm, có lẽ sẽ ngăn cản được Tọa Sơn Điêu đang phát điên, không đến mức tay không chém giết.
“Ha ha… đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tổn công!”
Tọa Sơn Điêu không ngờ rằng chuyện lại thuận lợi như thế.
Lúc nãy đối phương còn dõng dạc lắm mà, kết quả khi bắt đầu đánh thật thì lại bị khí thế của mình dọa ngây người, không nhúc nhích được chút nào, nhận một chiêu trí mạng từ mình.
“Chờ lát nữa tao muốn lấy đầu của mày làm bóng đế đá!”
Sau khi đánh trúng một chiêu, Tọa Sơn Điêu vốn định thừa thẳng xông lên, quay sang lấy mạng của Hàn Anh và Đoạn Tử Du, đế tránh hai người bọn họ bỏ chạy.
Có điều, ngay giây tiếp theo, dao lưỡi liềm trên tay Tọa Sơn Điêu, đáng ra phải chém bay đầu Diệp Lâm, thì nó lại như là hụt tay, đâm thẳng vào không khí.
“ơ?”