Vừa động là tĩnh!
Khoảnh khắc hai người va chạm, cả tứ phương đều chấn động!
Sau đợt va chạm, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh.
Một lát sau, những người ở hiện trường mới dần hồi hồn từ trong cơn hoảng sợ.
“Trời ạ… Cảm giác vừa rồi giống như là tận thế vậy! Kh ủng bố quá đi!”.
“Đây chính là cổ võ trong truyền thuyết hả? Uy lực của một chưởng ghê gớm quá đi!”
“Cậu trai trẻ họ Diệp kia còn sống không?”
Mọi người sôi nối nhìn về phía Diệp Lâm với vẻ quan tâm.
Diệp Lâm của lúc này giống như là tượng băng, cả người đều bị đóng băng, không nhúc nhích một chút nào.
“Sư phụ?” Thấy tình hình như vậy, Hoa Quốc Đống cực kì lo lắng, không biết sư phụ có còn cứu được hay không?
“Không xong rồi! Long Vương bị đông cứng rồi!” Hoàng Tiềm sốt ruột đến mức đi loanh quanh tại chỗ: “Rã đỏng thế nào đây?”
Hàn Anh thấy vậy cũng nhìn cha mình xin
giúp đỡ: “Cha mau cứu Diệp Lâm đi! Nghĩ cách đi cha!”
“ơ…” Đây là lần đầu tiên Hàn Sơn Hà gặp được loại tình huống này, trong nhất thời không biết nên làm như thế nào.
Ông nhìn về phía Ngũ Phù Sênh, vừa định nhờ ông ta giúp đỡ thì…
Lách cách!
Lớp băng trên người Diệp Lâm rơi xuống từng khối một giống như là tuyết lở.
Sau đó, Diệp Lâm vung vẫy tay, giũ bỏ một thân lạnh lẽo, thành công thoát khỏi trạng thái đóng băng.
Mọi người thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
“Sư phụ, anh không sao chứ?” Hoa Quốc Đống vừa mừng vừa sợ, hỏi với vẻ lo lắng.
“Có bị thương chỗ nào không?” Hoàng Tiềm quan tâm hỏi.
“Không sao!” Diệp Lâm lạnh nhạt lắc đầu: “Một chút tài mọn thôi.”
Đóng băng ở mức độ này không thể làm anh bị thương được.
Người ta nói là con la hay là con ngựa, cứ kéo ra chạy là biết.
Sau một chiêu đầu tiên, Diệp Lâm cho rằng
Ngũ Phù Sênh chỉ có thế mà thôi.
Tuy rằng ông ta mạnh hơn hai tên cố võ giả nhà họ Tần và nhà họ Ninh, nhưng mà cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Đương nhiên, Ngũ Phù Sênh chỉ là một tên sứ giả liên lạc nhỏ nhoi của núi Trường Bạch, chính là một tên chạy chân với giới người thường không chút nổi bật trong hệ thống cổ võ núi Trường Bạch.