Đoàn Tử Du nghe vậy, nụ cười đột nhiên cứng đờ, dần dần lộ ra vẻ mặt còn khó coi hơn là đang khóc, mộng tưởng của anh ta lại thành công cốc rồi.
Ngay lập tức, mọi người trong họ Trương vội vàng bày bàn thờ và hương lên.
Diệp Lâm và Hàn Sơn Hà tuyên thệ và bái lạy ngay tại chỗ.
Phạch, phạch, phạch!
Vừa tuyên thệ xong, bên ngoài đã nghe thấy tiếng trực thăng gầm rú.
Ngay sau đó, Hàn Sơn Hà cũng nhận được điện thoại giục trở về, Đoàn chiến thần của Doanh Châu vẫn đang đợi ông ta.
“Diệp lão đệ, hôm nay tôi còn có công vụ, phải đi trước.” Hàn Sơn Hà nắm tay Diệp Lâm đi ra ngoài: “Cậu thật sự không muốn cùng tôi trở về Thanh châu sao?”
“Không được, Hàn đại ca, tôi cũng có việc riêng phải xử lý, ngày khác tôi sẽ tới Thanh Cháu
thăm ông sau.” Diệp Lâm nói.
“Được!” Hàn Sơn Hà cũng không ép buộc, trịnh trọng nói lời tạm biệt với Diệp Lâm: “Vậy thì anh em chúng ta tạm biệt ở đây, hẹn gặp lại vào ngày khác, bảo trọng nhé!”
“Hàn đại ca, bảo trọng!” Diệp Lâm cũng chắp tay nói lời tạm biệt.
Trước khi lên máy bay, Hàn Sơn Hà quay người nói: “Tháng sau tôi sẽ đích thân đến cố vũ cho cậu trong trận chiến ở Ung Châu!”
Ngay sau đó, Hàn Anh cũng tạm biệt Diệp Lâm, vẫy tay rồi lên trực thăng.
Cuối cùng, Đoàn Tử Du gật đầu với Diệp Lâm rồi đi lên trực thăng mà không nói gì.
Đồng thời, trong lòng anh ta thầm lập lời thề, sẽ nỗ lực trở thành chiến thần càng sớm càng tốt và kết hôn với Hàn Anh.
Đường đường là con trai của chiến thần, không thể lép vế trước người bình thường như Diệp Lâm được!
Sau khi hai cha con nhà họ Hàn rời đi.
Diệp Lâm lại trở lại đại sảnh nhà họ Trương, mọi người thi nhau khen ngợi anh, coi anh như khách quý.
Suy cho cùng, bây giờ Diệp Lâm đã không còn như trước nữa. Anh không chỉ là một anh
hùng mạnh mẽ có thế giết được Tọa Sơn Điêu mà còn là một người trẻ tuổi tài năng có thể kết nghĩa với Hàn chiến thần.
Ngay cả nhà họ Trương cũng không dám coi thường.
“Sao không thấy chủ của các người đâu?”
Diệp Lâm trở về chỗ ngồi, phát hiện Trương Văn Viễn đã mất tích.
Vì thế, anh lạnh lùng nói: “Khách còn chưa đi hết, sao chủ nhà đã đi trước rồi?”
“ở bên này!” Vừa nói, Hoàng Tam Gia vừa dùng sức kéo Trương Văn Viễn lại: “Cậu Diệp, gia chủ nhà họ Trương vừa rồi muốn chạy trốn, nhưng bị tôi bắt được!”
Trương Văn Viễn bị bắt quay lại, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, đồng thời thầm nguyền rủa mười tám đời tố tiên họ Hoàng, thề rằng khi nào quay lại sẽ chặt xác của tên Hoàng Tam Gia này ra thành trăm mảnh.
Nhưng bây giờ, ông ta chỉ là một con cá đang nằm trên thớt mà thôi.
Trương Văn Viễn đành phải phải quỳ xuống, cầu xin Diệp Lâm.
“Trước đây đã đắc tội, là do tôi có mắt như mù, mong cậu Diệp khoan dung độ lượng, tha cho tôi một mạng.”
“Tôi sẵn sàng tặng một nửa tài sản của nhà họ Trương cho cậu.”
Trương Văn Viễn đã chuẩn bị trao một nửa tài sản của gia đình đế đổi lấy sự tha thứ của Diệp Lâm.
“Một nửa tài sản của gia tộc?” Diệp Lâm mỉm cười: “Đó là cái giá trước khi tôi ra tay!”
“Cái… Cái gì?” Nghe được lời này, sắc mặt Trương Văn Viễn chợt thay, không ngờ Diệp Lâm lại nâng giá?
Nhưng ông ta không có tư cách đế mặc cả.
Chỉ có thể run rẩy hỏi: “Vậy… Bây giờ cậu Diệp muốn bao nhiêu?”
“Toàn bộ!” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Bây giờ, tôi muốn toàn bô nhà ho Trươnq các nqười!”