Triệu Thiên Thông vừa nói xong đã được đám người nhà họ Triệu đồng tình.
“Lời của ông chủ cực kỳ đúng, theo tôi đưa tiền là được rồi”
“Vì mình cậu ta mà đắc tội với toàn bộ nhà họ Diệp, không đáng chút nào.”
“Đúng thế, cho dù y thuật của thằng nhóc kia rất giỏi nhưng dù gì nó cũng là đồ đệ của Thánh Y Sát Nhân, loại người này không nên đi lại nhiều.”
Nhìn thấy đa số người ở đây đều có ý qua cầu rút ván, Triệu Bình Minh không nghe nổi nữa đưa ra ý kiến phản đối.
“Các người không được làm như thết”
“Nói thế nào thì thần y người ta cũng đã cứu sống cha tôi, nếu như không có thần y thì hôm nay ông cụ đã chết rồi!”
“Các người còn chê sống được một tháng là ít? Tôi cho. các người một trăm triệu, liệu các người có thể khiến tôi sống lâu hơn một ngày không?”
Triệu Thiên Thông nói: “Em trai à, sao em có thể bênh vực. người ngoài thế được? Sao em lại nói chuyện thay thăng nhóc kia thế? Chúng ta làm việc phải suy xét trên phương diện lợi ích của gia tộc”
“Thăng nhóc họ Diệp kia chỉ là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp, vì mình nó mà đắc tội với toàn bộ nhà họ Diệp ư?”
“Nếu như cha chúng ta thật sự sử dụng nhân mạch trong Bộ để tra xét tập đoàn nhà họ Diệp vậy có khác gì tuyên chiến với nhà họ Diệp đâu!”
Triệu Bình Minh nghiêm mặt nói: “Mạng người lớn hơn trời! Em chỉ biết cậu ấy cứu cha của chúng ta, mà nhà họ Triệu chúng ta nợ người ta một ân tình lớn!”
“Ha ha, mạng người một tháng thì sao gọi là ân tình lớn?” Triệu Thiên Thông khinh thường nói: “Trừ khi cậu ta có thể khiếp cha mình sống lâu hơn một hai năm thì còn có lý.”
Nhìn thấy anh em hai người vì chuyện này mà cãi nhau, mọi người xung quanh vội vàng khuyên can. Nhưng nói đi nói lại vẫn đứng ở phía anh cả Triệu Thiên Thông kia, liên tục chửi bới Diệp Lâm.
“Không phải kẻ đứng phía sau hãm hại ông cụ vẫn còn chưa xuất hiện à?”
“Không phải thằng nhóc kia nói trong vòng ba ngày kẻ đứng sau sẽ chủ động xuất hiện sao, nếu như thật sự như vậy
“Theo tôi có khi kẻ đứng sau chính là thắng nhóc kia ấy, kẻ hại người cũng chính là kẻ cứu người? Không phải nó chính là kẻ cứu người hay sao?”
Đột nhiên có người nhắc tới vấn đề này, giống như đổ mọi tội lỗi lên người Diệp Lâm.
“Mấy người!" Triệu Bình Minh giận dữ: “Đúng là lấy oán báo ơn!”
Triệu Thiên Thông bỗng nhiên cười nói: “Em trai, em cứ liên tục bao che cho thăng nhóc kia như thế không phải là muốn nhận thằng nhóc đó làm con rể đó chứ? Anh thấy con bé Uyển Đình kia khá thân với thằng nhóc đó đấy”
“Nhưng mà anh khuyên em đừng có suy nghĩ thiển cận như vậy. Nó là đứa con trai bị nhà họ bỏ rơi, lại còn ngồi tù mấy năm. Uyển Đình xinh đẹp như thế, cũng không phải là không gả cho ai được, sao phải tìm một kẻ như vậy, nhắc lến đúng là khiến người ta mất mặt!”
“Anh, anh lại mê sảng cái gì đấy!” Triệu Bình Minh chưa từng nghĩ tới chuyện này.
“Đủ rồi!"
Ông cụ Triệu đột nhiên mở miệng cắt ngang cuộc tranh cãi của mọi người.
“Tôi còn chưa chết, không cần các anh các chị thay tôi làm chủi”
Đám người câm như hến.
Lúc này cửa phòng bệnh bị người đẩy ra.
Triệu Uyển Đình vui mừng phấn khởi cầm đơn thuốc kia trở
“Ông nội, ông được cứu rồi!”
“Lúc Diệp thần y gần đi có để lại đơn thuốc này, anh ấy nói chỉ cần gom được đủ dược liệu ở trong đơn thuốc là có thể giúp ông sống được thêm một năm!”
Cái gì?
Cô ấy vừa nói xong đã khiến đám người ở đây kinh hãi không thôi.
Nếu như đơn thuốc này lấy được từ chỗ người khác thì mọi người sẽ không để ý. Thế nhưng nghĩ tới việc Diệp Lâm là đồ đệ của Thánh Y Sát Nhân, ban nấy lại còn cứu sống được
ông cụ Triệu. Đơn thuốc anh viết ra, có lẽ thật sự có thể...
“Sao ban nãy thăng nhóc ấy không nói?” Triệu Thiên Thông có cảm giác như bị người đánh mặt.
Dù sao ban nấy ông ta còn oán giận việc sống được một tháng quá ít, ít nhất cũng phải sống được một hai năm.
Thế mà anh lại nhanh chóng đưa ra một đơn thuốc có thể kéo dài thọ mệnh được thêm một năm?
“Bởi vì đơn thuốc này không dễ điều chế, việc tìm dược liệu cũng rất khó khăn.” Triệu Uyển Đình giải thích.
Nhưng đối với tin tức này, ông cụ Triệu lại cực kỳ lạc quan.
“Mau, đưa đơn thuốc này xuống, cho dù dùng bất cứ giá nào, dùng bao nhiêu tiền cũng phải mua được dược liệu trên đơn thuốc về.”
Đúng lúc này cửa phòng bệnh lại được mở ra.
Viện trưởng Trần mới đi đã vội vã trở về.
“Ông cụ Triệu, có chuyện lớn rồi!”
Nghe vậy ông cụ Triệu khó hiểu quay đầu lại nhìn.
“Có chuyện gì?” Triệu Thiên Thông hỏi.
“Bên ngoài có một tăng nhân ăn mặc lôi thôi, chỉ đích danh muốn gặp ngài.” Viện trưởng Trần nói: “Ông ta nói... Ông †a có thể trị khỏi bệnh cho ông cụ Triệu!”