“Hóa ra là em Giang Đường!” Hoa Quốc Đống nhìn chằm chằm cô ta, khen ngợi: “Lâu rồi không gặp, em càng lớn càng xinh đẹp!”
Giang Đường vốn dĩ có nét từ nhỏ, tới khi lớn lên thì nối tiếng cả Phụng Thiên, người theo đuổi xếp dài cả phố.
Hai nhà Hoa và Giang có gia thế tương đương. Cha của Hoa Quốc Đống đã từng đi nhà họ Giang hỏi vợ cho con trai.
Tiếc là nhà họ Giang có cả trai lẫn gái, một văn một võ, ai cũng cực kì ưu tú. Thấy Hoa Quốc Đổng là một tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp thì từ chổi.
Vậy nên Hoa Quốc Đống rất thất vọng, cứ nghĩ đến chuyện này là muốn phấn đấu, nhưng mà phấn đấu được một lát thì ngừng.
Hôm nay gặp lại Giang Đường, Hoa Quốc Đổng thầm thề nhất định phải đi theo sư phụ làm việc cho tốt, gây dựng sự nghiệp thành công, khiến cho nhà họ Giang thay đối cái nhìn về mình, cho phép mình đi cưới em Giang Đường.
“Ha ha, cháu đến đúng lúc lắm!” Thấy cháu gái đến chơi, Giang Vệ Quốc cười vẫy tay gọi cô ta lại gặp khách.
“Ông nội, cháu vừa đến cửa thì nghe đám
người giúp việc nói là có một vị thần y đến nhà ta, chữa khỏi vết thương lâu năm trên lưng ông?”
“Cháu thấy ông mặt mày hồng hào, còn mở tiệc ăn mừng nữa, chắc là thật rồi hả?”
Giang Đường cười khanh khách đi tới.
“Đúng vậy!” Giang Vệ Quốc cười gật đầu, sau đó chỉ về phía Diệp Lâm, nói: “Còn không mau đi qua cảm ơn thần y thay ông!”
Giang Đường đánh giá Diệp Lâm từ trên xuống dưới bằng đôi mắt đẹp của mình, cười nói: “Tôi biết anh. Anh chính là Diệp Lâm – thiếu niên anh hùng đánh chết Tọa Sơn Điêu?”
“Lúc nãy tôi có nghe hai vị chiến thần Doanh Châu và Thanh châu nhắc đến anh. Bọn họ khen ngợi anh nhiều lắm đấy!”
“Chờ lát nữa ăn xong, hai ta đánh giao lưu một trận đi?”
Giang Vệ Quốc vội vàng nói: “Đường Nhi, không được vô lễ! Đâu có chuyện vừa gặp mặt lần đầu là rủ rê khách quý đánh nhau? Cháu cũng lớn ròi, phải thục nữ hơn một chút, nếu không sau này ai dám lấy cháu hả?”
“Thì sao chứ? Người luyện võ chúng ta phải tự nhiên phóng khoáng như thế đấy!”
Dứt lời, Giang Đường nói tiếp: “Phải rồi, cháu vừa mới qua khảo nghiệm của Đoạn chiến thần,
thành công gia nhập quân Doanh Châu!”
“Ông nội, cháu sẽ thay ông hoàn thành tâm nguyện mà ông chưa thế hoàn thành!”
Giang Đường đi theo ông nội tập võ từ nhỏ, quân Doanh châu mà ông nội từng tham gia là giấc mơ bấy lâu nay của cô ta.
“ồ, thế hả?” Giang Vệ Quốc gật đầu khen ngợi, cười nói: “Hôm nay đúng là có chuyện tốt liên tục!”
Sau đó, Giang Vệ Quốc gọi người lấy thêm một chiếc ghế đặt bên cạnh Diệp Lâm.
“Đường Nhi, lại đây, ngồi bên cạnh cậu bạn Diệp đi, tiếp đãi cậu ấy thay ông!”
Giang Đường tự nhiên hào phóng ngồi xuống, tự mình rót cho Diệp Lâm một cốc trà: “Diệp thần y, uống trà đi.”
“Cảm ơn!” Diệp Lâm nhận cốc trà, một mùi thơm thoang thoảng bay đến, không biết là mùi trà hay là mùi hơi thở của Giang Đường.
Giang Vệ Quốc thấy Diệp Lâm và Giang Đường trai tài gái sắc ngồi bên cạnh nhau, có vẻ rất là xứng đôi, thì nảy ra ý định nhận cháu rể.
Vậy nên, ông ta thử hỏi: “Cậu Diệp, cậu kết hôn chưa?”
“Chưa.” Diệp Lâm lắc đầu.
“Vậy cậu có bạn gái chưa?”
“Chưa có.” Diệp Lâm lại lắc đ’âu.
Nghe vậy, Giang Vệ Quốc cười tươi rói: “Vậy cậu thấy cháu gái tôi thế nào? Có xinh đẹp hay không?”
“Xinh đẹp!” Diệp Lâm thừa nhận.
Vẻ đẹp của Giang Đường khác với vẻ đẹp dịu dàng của con gái Giang Nam. Trên người Giang Đường có vẻ đẹp tự nhiên phóng khoáng của con gái giang hồ.
Nghe người ta khen ngợi, Giang Đường tất nhiên là vui vẻ, cười trả lời: “Diệp thần y cũng rất đẹp trai!”
Lúc này, Giang Vệ Quốc nói tiếp: “Cậu Diệp, cậu chữa khỏi vết thương cho tôi, coi như là ân nhân cứu mạng của tôi. Tôi một ông già già khọm, không có gì để báo đáp cho cậu.”
“Cô cháu gái này của tôi do tôi nuôi lớn, giống như là hòn ngọc quý trên tay tôi. Bây giờ con bé đã thành niên, tới tuổi cưới hỏi rồi. Hay là tôi gả con bé cho cậu làm vợ đi!”