Cái gì?
Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất chấn động.
Ngoài Liễu Như Yên đã biết trước đáp án ra, thì chắc là trong tất cả mọi người ở đây, không có ai ngờ rằng Diệp Lâm sẽ giao trách nhiệm nặng nề như thế cho một cô nhóc là Liễu Như Yên!
Cho dù là nhà họ Liễu được lợi, thì bọn họ cũng có vẻ rất chấn động, còn có chút khó hiểu nữa.
Chẳng lẽ là Diệp tiên sinh coi trọng sắc đẹp của Liều Như Yên?
Hừm… nghĩ đến đây, người nhà họ Liễu đều cảm thấy rất có khả năng này.
‘Vi sao lại chọn cô ta?”
Lúc này, Hồ thái gia có chút không phục, đứng dậy chất vấn.
“Diệp tiên sinh, cậu đang nói giỡn với chúng tôi đấy hả?”
“Chọn người đứng đầu năm tộc là một chuyện cực kì quan trọng, không phải chọn đẹp là được! Sao có thế làm một cô nhóc đi gánh vác trách nhiệm nặng nề kia chứ?”
ở trong mắt Hồ thái gia, ông ta thà rằng thua
bởi Hoàng Tam Gia, cũng không thể chấp nhận được chuyện thua bởi một cô nhóc nhà họ Liễu.
Hồ thái gia dẫn đầu, những người còn lại dù không dám đứng dậy cãi lại, thì cũng cúi đầu bàn tán xôn xao, hiến nhiên là không phục.
Sao có thể lấy một vị trí quan trọng như thế ra làm trò đùa chứ?
“Diệp tiên sinh…” Hoàng Tam Gia vừa định mở miệng thì nhìn thấy Diệp Lâm thay đổi sắc mặt, lập tức sợ tới mức im bặt, không dám nói lời nào nữa.
Lúc này, Diệp Lâm ngồi thẳng người lên, nói: “Xem ra là các người vẫn chưa nhận rõ được vị trí của mình.”
“Tôi gọi các người tới đây không phải vì muốn bàn bạc với các người, mà là vì muốn thông báo cho các người biết.”
“Về phần các người hỏi vì sao đấy hả?”
Diệp Lâm nhìn thoáng qua Hồ lão thái gia.
Chỉ một cái nhìn thôi mà đã khiến cho Hồ thái gia có loại cảm giác sởn tóc gáy.
Đột nhiên có một tiếng ‘âm vang lên.
Cửa đại sảnh chợt bị phá vỡ.
Một con rắn khống lồ trườn nhanh vào như dòng nước lũ.
Nơi nó đi qua đều trở nên lộn xộn.
Sau đó, nó há miệng, lè cái lưỡi dài, hơi cuộn lên cuốn Hồ thái gia vào trong miệng, nuốt hết vào trong bụng.
Tiếp đến, nó trợn to hai mắt như hai chiếc đèn pha nhìn chằm chằm mọi người ở đây.
Lúc mọi người bừng tỉnh lại thì đã không thấy bóng dáng Hồ thái gia nữa rồi. Lúc này, bọn họ mới nhận ra rằng con rắn khổng lồ kia đã nuốt sổng Hồ thái gia.
Mọi người sợ tới mức chạy tán loạn, rất sợ giây tiếp theo mình cũng sẽ chết trong bụng rắn.
“Nếu ai có thể thu phục nó thì người đó sẽ trở thành người đứng đầu năm tộc!”
Diệp Lâm tuyên bố trước mặt mọi người.