“ô? Có chuyện này nữa sao?”
Diệp Lâm lấy làm ngạc nhiên khi nghe những gì Hoàng Tiềm nói.
Có vẻ như các võ cổ giả của núi Trường Bạch vẫn không chịu từ bỏ tất cả những gì mà Tọa Sơn Điêu đế lại, đồng thời muốn nhanh chóng sáp nhập và nâng đỡ một Tọa Sơn Điêu để phục vụ cho mình.
“Không phải võ cố giả bọn họ không nhúng tay vào chuyện thế giới bên ngoài ư? Tại sao cứ liên tục phái người ra ngoài vậy?”
Hoàng Tiềm lắc đầu, tỏ vẻ khó hiếu.
“Ai đã đánh người của anh?” Diệp Lâm lại hỏi.
“Anh ta là thuộc hạ của một đỉnh chủ thuộc bảy đỉnh núi của dãy Trường Bạch. Hình như tên là Trịnh Tam Pháo!”
“Anh ta khác với các đệ tử ngoại môn như Tọa Sơn Điêu. Trịnh Tam Pháo này dường như là một võ cố giả thực sự, xuất thân từ một nhánh võ cổ của núi Trường Bạch!”
“Mặc dù đêm qua tôi đã uống đan dược Long Vương ban cho, thực lực đã tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn không phải đối thủ của anh ta!”
Nói đến đây, Hoàng Tiềm chợt dừng lại, ngập
ngừng không nói tiếp.
“Có phải anh ta bảo anh chuyển lời không?” Diệp Lâm hiểu ý, lập tức hỏi: “Nói đi!”
Hoàng Tiềm gật đầu nói: “Anh ta bảo Long Môn chúng ta hãy đầu hàng. Nếu không, anh ta sẽ đích thân đến Yến Kinh, nghiền nát trụ sở Long Môn.”
“Hừ! Mạnh miệng thật!”
Diệp Lâm vừa nói vừa giúp Hoàng Tiềm nối lại xương của cánh tay bị gãy, đồng thời cho anh ta một viên Hỗn Nguyên Đan đế trị nội thương.
Một lúc sau, Hoàng Tiềm vừa bị thương nặng đã trở lại gần như bình thường.
Khi nhìn thấy điều này, mọi người xung quanh không khỏi kinh ngạc, càng thêm khâm phục năng lực khó lường của Diệp Lâm.
“Long Vương đại nhân, tôi thật vô dụng.” Sau khi bình phục vết thương, Hoàng Tiềm xấu hố nói: “Tôi vốn muốn triệu tập các thuộc hạ cũ, nhưng cuối cùng vẫn không là gì đối với với võ cổ giả đó, hầu hết người của tỏi đều bị thương vong!”
“Không phải lỗi của anh, dù sao anh ta cũng là võ cố giả, anh thua cũng là chuyện bình thường, là do bọn họ ra tay trước!” Diệp Lâm bình tĩnh nói.
Võ cố và thế giới bên ngoài đã thống nhất
các quỵ tắc chung, không được xâm phạm lẫn nhau.
Nhưng hiện giờ, các võ cổ giả của núi Trường Bạch đã vượt biên giới, tiến vào lãnh thố của tục thế, tranh giành quyền lực và lợi ích.
Người bình thường sao có thế chống cự được?
“Cậu Diệp, nếu việc này là do võ cố giả đến từ núi Trường Bạch làm, vậy chúng ta hãy nhẫn nhịn một chút đi!”
Lúc này, Hoàng Tam Gia đột nhiên nhảy ra: “Việc này không đơn giản như giết Tọa Sơn Điêu ngày hôm qua đâu.”
“Đúng vậy!” Bà Bạch cũng nói: “Chúng tôi đều là người bản địa, ít nhiều cũng có nghe qua một số lời đồn đại về võ cổ giả ở núi Trường Bạch.”
“Theo truyền thuyết, giới võ cổ ở núi Trường Bạch được chia thành bảy đỉnh núi. Mỗi đỉnh có một đỉnh chủ lãnh đạo, có sức mạnh vượt trội. Hứa đỉnh chủ đó chính là đỉnh chủ thứ ba trong bảy đỉnh, cách thành Phụng Thiên gần nhất.”
“Nghe đồn người này trời sinh đã có thần lực, có thể cầm một cây gậy ngựa nặng mấy nghìn cân, chấn động trời đất, không ai có thể đánh bại được ông ta! Cho nên ông ta còn có một biệt danh khác là “Hứa Đại Mã Bổng”!”
Hoàng Tam Gia cũng sợ hãi nói: “Theo bảng xếp hạng, Hứa Đại Mã Bống cũng là người mạnh thứ ba trong số các võ cổ giả của núi Trường Bạch!”
“Nếu anh ta là thuộc hạ của Hứa Đại Mã Bống thì chúng ta không thể động tới được đâu!”
Trong mắt năm gia tộc, Diệp Lâm dù mạnh đến đâu cũng không thế so sánh với những cao thủ hàng đầu của bảy đỉnh núi Trường Bạch được.
Cho dù ngày hồm qua, Diệp Lâm có thế tiếp một chiêu với sứ giả liên lạc của núi Trường Bạch, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Sức mạnh của Hứa Đại Mã Bổng đó, và thậm chí cả thuộc hạ của ông ta là Trịnh Tam Pháo, hoàn toàn khác với một liên lạc sử nhỏ nhoi.
“Cùng lắm là chúng ta rút lui về Yến Kinh! Võ cổ giả Trường Bạch dù có hung hãn đến đâu cũng không dám vượt ra ngoài Lôi Trì, đuổi đến Yến Kinh đâu!”
Hoàng Tiềm cũng muốn rút lui, nghĩ rằng kẻ thù lần này quá khó nhằn, vẫn nên tránh đi thì tốt hơn.
“ở Yến Kinh của chúng ta, ngay cả võ cổ giả cũng không dám làm loạn!” Hoa Quốc Đống cũng hứa hẹn: “Võ cố giả đến từ núi Trường Bạch này mạnh hơn hai nhà nhà họ Tần và họ Ninh, tốt nhất
là không nên dây vào thì hơn!”
Thực ra, trong mắt mọi người, việc giết Tọa Sơn Điêu đã xúc phạm nặng nề đến võ cố của núi Trường Bạch rồi.
Sẽ là quá thiếu khôn ngoan và nguy hiểm nếu tiếp tục đối đầu với núi Trường Bạch.
Đổi mặt với sự can ngăn của mọi người xung quanh, Diệp Lâm làm như không nghe thấy, bình tĩnh nói: “Tôi muốn mở một nhà máy dược phấm ở Phụng Thiên để sản xuất đan dược, thậm chí tôi còn cần nguyên liệu tự nhiên và bảo vật từ núi Trường Bạch nữa kìa!”
“Nếu chỉ vậy thôi mà đã bị họ dọa sợ thì chuyến đi của tôi chẳng phải là vô ích sao?”
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống và những người khác đều sững sờ.
Hoàng Tiềm vội vàng hỏi: “Vậy theo Long Vương, chuyện này nên giải quyết như thế nào? Ngài muốn đàm phán hòa bình với họ sao?”
“Đàm phán hòa bình? Haha!” Diệp Lâm cười nhạo: “Giường mình mình ngủ, sao có thế để người khác leo lên được!”
“Bây giờ, tôi đã quyết định định cư và phát triển ở Phụng Thiên, cho dù là Tọa Sơn Điêu hay Trịnh Tam Pháo, ai dám phá hoại kế hoạch của tôi sẽ đều bị diệt trừ!”
Nói xong, Diệp Lâm quay người định rời đi: “Hoàng Long, dẫn đường! Tôi sẽ đi những võ cố giả núi Trường Bạch đó!”
Thấy vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, nhưng Diệp Lâm đã nói như vậy, không ai dám ngăn cản, đành phải cắn răng chuẩn bị.
“Cậu Diệp, cậu có muốn tuyển thêm người không?” Hoàng Tam Gia lại hỏi: “Ngũ tộc kì nhân chúng tôi cũng sẵn sàng giúp đỡ.”
“Các người đến chỉ vướng tay vướng chân.” Diệp Lâm nói, sau đó nhìn về phía Liễu Như Yên: “Như Yên, manq theo đai xà đi cùnq tôi.”