Nói thì chậm xảy ra thì nhanh.
Hai người Diệp Lâm và Trịnh Tam Pháo đồng thời ra tay.
Chỉ trong khoảnh khắc, cả hai người đã kề sát bên nhau.
Một giây sau đó, vũ khí của hai người va chạm bên nhau.
Đối chọi gay gắt!
Một luồng khí lạnh lập tức ập vào trước mặt!
Nếu đối lại người khác thì chắc là giờ phút này đã bị đông lạnh thành băng.
Có điều, Diệp Lâm vốn dĩthuộc hỏa trong ngũ hành, không sợ bất cứ khí lạnh nào.
Cho dù khối hàn băng vạn năm kia bùng nố ra dòng khí lạnh đến mức nào dưới sự thúc giục của Trịnh Tam Pháo, thì đối với Diệp Lâm mà nói đều như là hóng gió, nhiều lắm chỉ là thổi rối kiếu tóc thôi.
“Hay lắm nhãi ranh, mày có thế nhịn thật đấy!”
Thấy Diệp Lâm vẫn không bị khí lạnh ăn mòn, ngay cả Trịnh Tam Pháo cũng hơi giật mình.
Có điều, giây tiếp theo, khi hai vũ khí va chạm vào nhau, Trịnh Tam Pháo nở nụ cười lạnh.
“Mày có thế nhịn được, nhưng mà cây dao găm trong tay mày cũng có thể nhịn được hả?”
ở trong mắt Diệp Tam Pháo, cây dao găm trông có vẻ bình thường của Diệp Lâm giống như là sắt vụn đồng nát vậy.
Sau khi bị chùy băng hàn băng vạn năm của anh ta đánh vào, cây dao găm kia chắc chắn là sẽ bị đánh gãy.
Ánh sáng từ cỏ mục mà dám đi tranh với ánh sáng từ mặt trăng?
Keng!
Giây tiếp theo…
ở dưới cực hàn, hai vũ khí va chạm tóe lửa.
“Sao… sao có thể chứ?”
Trịnh Tam Pháo thấy vậy thì lại giật mình.
Cái thứ đồng nát kia dựa vào cái gì mà có thể đánh với hàn băng vạn năm của mình?
Giống như là thằng nhãi kia có tư cách gì ra tay với cố võ giả là mình?
“Tao muốn đánh chết mày!”
Trịnh Tam Pháo nghiến răng nghiến lợi, trên mặt nổi gân xanh, đấy chùy băng trong tay bằng lực lượng mạnh nhất có thế.
Đúng lúc này, Diệp Lâm cảm nhận được dao găm trong tay trở nên là lạ.
Bên trong có sóng ngầm đang dâng trào mãnh liệt.
.
Giống như cái loại lực lượng bùng lên vào tối qua khi dao găm và yêu đao chạm vào nhau.
Diệp Lâm hơi giật mình, rồi lập tức bừng tỉnh.
Hóa ra lực lượng quỷ dị trong yêu đao chưa từng biến mất. Nó chỉ bị dao găm dung hợp, trở thành trạng thái huyền diệu trong anh có tôi, trong tôi có anh.
Khoảnh khắc dao găm và hàn băng vạn năm va chạm, cái loại lực lượng huyền diệu ấy lại bùng lên.
Khí lạnh khủng bố ăn mòn từng chút một mặt ngoài của dao găm, giống như là công thành đoạt đất.
“Ha ha… cái thứ đồng nát trong tay mày sắp nát rồi đúng không?”
Trịnh Tam Pháo bày ra vẻ đắc ý mọi thứ không nằm ngoài dự đoán của mình.
“Tao sẽ đông lạnh cả mày lần cái thứ đồng nát trong tay mày!”
Giờ phút này, luồng lực lượng huyền diệu trong dao găm dường như đã bị kích hoạt rồi bùng nổ.
Lực lượng tụ tập lên mũi dao găm, thuận chế đâm thẳng qua chùy băng rồi đột nhiên rút lại.
Lực lượng rút lại, rút luôn hơn phân nửa khí lạnh hàn băn vạn năm vào trong dao găm.
Tí tách, tí tách, tí tách…
Hàn băng quanh năm không tan, thế mà lại bắt đầu hòa tan nhỏ giọt trong đợt đánh vừa rồi.
Nước lạnh rơi xuống xen lẫn một lượng lớn khí lạnh, lập tức đóng băng mặt đất.
“Không thế nào!”
Trịnh Tam Pháo cảm thấy chùy băng trong tay mình đột nhiên ngắn lại.
Mũi nhọn của chùy băng thế mà lại bị cây dao găm kia mài bằng.
Đầu ngón tay thậm chí còn cảm nhận được từng giọt nước đang chảy xuống.
Chùy băng trong tay mình… thật sự đang hòa tan!
Không… không thể nào!
Trịnh Tam Pháo thay đổi sắc mặt, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.
“Sắt vụn đồng nát?”
Diệp Lâm cười lạnh lùng, nói: “Tôi sẽ làm cho anh biết ‘sắt vụn đồng nát’ của tôi làm thế nào đế hòa tan hàn băng vạn năm trong tay anh!”