Ngay tại giây phút này, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh tới mức có thề nghe thấy tiếng kim rôi.
Răng rắc… răng rắc…
Một lát sau, Diệp Lâm nhấc chân bước ra khỏi mảng băng đông cứng mình.
Băng đóng trên mặt đất vỡ vụn từng chút một.
Thân thể đã bị đóng băng của Trịnh Tam Pháo cũng theo bước Diệp Lâm thoát khỏi đóng băng mà mất cân bằng ngã ra phía sau.
Sau khi ngã xuống đất, thân thể anh ta rơi chia năm xẻ bảy, nát đầy đất như là thủy tinh.
Thấy vậy, hiện trường vang lên tiếng cảm thán sợ hãi.
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, khó mà tin được những gì vừa thấy trước mắt.
Diệp Lâm bình yên. Còn cố võ giả Trịnh Tam Pháo thì lại nát đầy đất?
“ơ ơ ơ… anh Pháo… bị ngã vỡ nát trên mặt đất… là giả đi… sao có thể chứ…”
“Một cố võ giả thế mà lại bị giết bằng cách này? Tôi chắc chắn là đang nằm mơ rồi!”
“Anh Pháo… bị giết thật rồi hả? Anh ấy chính là cố võ giả có thực lực tỏng sư tam phấm đấy!”
“Chủ nhân Long Môn kia rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy? Ngay cả cổ võ giả cũng có thể lật bàn giết ngược lại? Thực lực khủng bố quá đi! Anh ta thật sự là người của thế giới chúng ta sao?”
Trong nhất thời, đám đại lão các thế lực ngầm của Phụng Thiên và rất nhiều tên đồ đệ bỏ mạng đều thay đổi ánh mắt khi nhìn về phía Diệp Lâm.
Lúc nãy là coi thường, bây giờ biến thành kính sợ.
Trước giết Tọa Sơn Điêu. Sau giết Trịnh Tam Pháo.
Ai không sợ hãi trước thực lực khủng bố như thế?
“Thắng rồi? Sư phụ thắng rồi!” Thấy vậy, Hoa Quốc Đống chợt hồi hồn lại từ cơn chấn động, không nhịn được vung tay hoan hô.
“Long Vương uy vũ!” Hoàng Tiềm hét lớn lên một tiếng, đi lên nói: “Các người thấy rồi đấy, Long Vương đại nhân chúng tôi chém chết cổ võ giả Trịnh Tam Pháo!”
“Sau này thế lực ngầm ở Phụng Thiên sẽ thuộc về Long Môn chúng tôi!”
“Còn ai không phục thì hãy bước ra!”
Hoàng Tiềm hô liên tiếp ba lần, không người nào dám trả lời.
Nói đùa, ngay cả cổ võ giả cũng có thể đánh chết, thì đám đồ đệ bỏ mạng là bọn họ sao có thể là đối thủ được chứ?
“Nếu vậy thì còn thất thần làm gì nữa? Mau bái kiến chủ nhân mới của các người là Long Vương đi!”
Thấy vậy, mọi người không còn cách nào khác ngoài việc quỳ xuống.
“Bái kiến Long Vương đại nhân!”
Lúc Diệp Lâm đánh chết Trịnh Tam Pháo, dọa sợ lẫn thu phục mọi người ở hiện trường, đại xà ở bên cạnh bắt đầu trở nên ‘âm ĩ, dường như là đang rất bất an, cứ trườn qua lại liên tục.
Cùng lúc đó, Diệp Lâm cũng đã nhận ra được một lực lượng không bình thường đang lên đây từ chân núi.
Đồng thời, có tiếng thở dài mơ hồ vang lên: “Xem ra… là tôi đến muộn một bước rồi!”
“Lonq Vươnq hả… uy phonq thật đấy!”