Sự thay đối của đại xà khiến mọi người ở đây đều chấn động.
“Trời ạ, mau xem kìa… con cự mãng kia… lại mọc vảy… Chẳng lẽ là nó sẽ lột xác thành rồng hả?”
“Không thể nào! Đó chỉ là thụy thú trong truyền thuyết thần thoại thôi! Có điều… hình thể của cự mãng đúng là rất đáng sợ! Hay là nó thật sự một chút có đạo hạnh?”
“Không ngờ sau khi nuốt thú cưỡi của Hứa thiếu, con súc sinh kia lại có được cơ duyên như vậy, thật là hời cho nó!”
Mọi người ngửa đầu lên nhìn cự mãng lột xác, ai nấy đều lên tiếng cảm thán.
“Wao, chẳng lẽ chúng ta thật sự có thế thấy kỳ quan rắn hóa rồng hay sao?” Hoa Quốc Đống cũng cực kì ngạc nhiên.
“Cô Liễu, nó là linh thú mà nhà họ Liễu từng cung phụng hả? Nó có thể hóa rồng thật sao?”
Hoàng Tiềm quanh năm hoạt động ở Phụng Thiên, tất nhiên cũng từng nghe nói về nhà họ Liễu sở trường thuần rắn, nhưng mà chưa từng nghe nói gia tộc thần bí cổ xưa kia có thể bồi dưỡng ra rồng.
“Tôi… tôi không biết…” Liễu Như Yên lẩm
bẩm: “Rắn hóa rồng chỉ là truyền thuyết trong gia tộc thôi. Có điều… Tiên Nhi đang lột xác dữ dội, đúng là có tướng hóa rồng!”
“Những cái vảy mọc lên trên đầu nó chính là vảy rồng!”
Mọi người đều tập trung nhìn lên đầu cự mãng.
Bọn họ vổn tưởng rằng vảy sẽ mọc từ trên xuống dưới, mọc hết cả toàn thân.
Nào ngờ tướng hóa rồng chỉ kéo dài trong chốc lát, lớp vảy chỉ mọc tới chỗ bảy tấc, không thể bao phủ hết toàn thân.
Rít!
Dù vậy thì sau khi hoàn thành biến đối, khí chất toàn thân cự mãng cũng thay đổi theo, không còn chỉ khiến người ta sợ hãi vì hình thể nữa, mà ngay cả ở khí thế cũng có thể khiến người ta cực kì áp lực.
Lúc vảy dừng mọc, nó rít lên giận dữ, chấn động cả đất trời.
“Tiếc là không thể hoàn toàn lột xác!”
Thấy vậy, Diệp Lâm lắc nhẹ đầu.
“Con súc sinh của cậu… dám nuốt thú cưỡi của tôi… Buồn cười! Khụ khụ khụ…”
Thấy vậy, Hứa Tường nghiến răng nghiến lợi,
vì kích động nên lại ho khan liên tục.
“Tôi muốn lột sống nó!”
“Tôi mặc kệ là rồng hay rắn, hôm nay nó phải chết chắc rồi!”
Rít!
Đối mặt với sát ý của Hứa Tường, đại xà lại rít một tiếng vang trời, không sợ hãi một chút nào.
Nó giống như một con rồng nhìn xuống dân gian, trong đôi mắt lớn cỡ nắm tay kia hiện lên vẻ uy nghiêm và khinh thường.
Sau khi cắn nuốt long mã, đại xà đã hoàn thành bước lột xác ban đầu, mơ hồ có được long uy, không còn là con cự mãng lúc nãy vừa thấy Bệnh Thái Tuế và ngựa gầy là sợ tới mức hoảng hốt bỏ chạy nữa.
Lúc này, Diệp Lâm bước lên đứng giữa hai bên.
“Muốn đánh nó thì hãy qua ải của tòi trước đi!” Diệp Lâm lạnh giọng nói.
“Khụ khụ khụ…” Một lần nữa nhìn thấy Diệp Lâm, Hứa Tường cảm thấy vết thương trên cánh tay đau âm ĩ, dẫn tới ho khan kịch liệt nữa.
Anh ta lớn tiếng hét: “Hôm nay bọn mày đều phải chết! Đặc biệt là mày…”
“Hứa thiếu!” Lúc này, Giang Vệ Quốc cầm
trường thương xông lên: “Lúc nãy cậu nói chỉ ra tay một chiêu với Diệp Lâm!”
“Bây giờ một chiêu đã xong, mong cậu đừng nuốt lời!”
Hứa Tường giận dữ nói: “Nhưng mà thằng nhãi kia còn ra tay với tôi, giết luôn cả thú cưỡi của tôi nữa!”
“Tòi không quan tâm! Tôi chỉ xem kết quả!” Giang Vệ Quốc kiên trì nói: “Một chiêu! Cậu đã nói là chỉ ra một chiêu!”
Dứt lời, Giang Vệ Quốc vung thương lên, lạnh lùng nói: “Nếu cậu cứ muốn đánh nữa thì tôi chỉ có thể liều mình bồi quân tử!”
“Hứa thiếu, nếu anh lại ra tay thì tôi đành phải gửi đạn tín hiệu gọi quân Doanh Châu tới đây!” Giang Đường lại lấy đạn tín hiệu ra, bày ra dánq vẻ có thể thả đan tín hiêu bất cứ lúc nào.