Nhường?
Hơn nữa còn nhường mười hai quân?
Mọi người đều khó hiểu nhìn Diệp Lâm, không biết anh có đang nói đùa hay không?
Trong lòng họ thầm nghĩ: “Một người mới bắt đầu chưa có cấp bậc lại chấp một kỳ thủ cờ vây chín đẳng ư?”
Trò đùa gì vậy?
“Phụt…” Nghiêm Bất Khí nghe vậy, tức giận đến suýt nữa hộc máu.
Ban đầu, để thế hiện sức mạnh chín đẳng của mình, Nghiêm Bất Khí đang nghĩ đến việc có nên chấp đối thủ mười quân cờ để mọi người tâm phục khấu phục hay không.
Kết quả là không ngờ đối phương vừa mở miệng đã nói sẽ chấp mình mười hai đứa quân cờ!
Đúng là kiêu ngạo!
Ngay cả người chín đẳng như anh ta cũng không dám nhường đổi thủ nhiều như vậy, Diệp Lâm dựa vào đâu?
Nghiêm Kỳ Học đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn Diệp Lâm, không biết anh muốn làm gì?
Ngay cả một kiện tướng cũng không dám tự tin như vậy khi đối mặt với một kỳ thủ chín đẳng.
Huống chi đối phương chỉ là người mới, không có cấp bậc?
“Long Vương đại nhân!” Hoàng Tiềm vội vàng thấp giọng nói: “Cậu mau nói mình đang đùa, rút lại lời vừa nói đi.”
Thế nhưng, Diệp Lâm lại khẽ lắc đầu, nói: “Tôi trắng, anh đen, tôi cho anh đi trước mười hai quân!”
“Sư phụ?” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Lâm, Hoa Quốc Đống cũng kinh ngạc, trong lòng đột nhiên có một suy đoán táo bạo: “Chẳng lẽ… Sư phụ cũng rất thành thạo cờ vây?”
Nhưng tại sao vừa rồi anh lại nói là mình không có cấp bậc? Chẳng lẽ chỉ đang khiêm tốn thôi sao?
“Được!” Nghiêm Bất Khí thấy vậy cũng không từ chối nữa.
Nếu đối phương đã không đánh giá quá cao năng lực của anh ta, vậy thì anh ta cũng sẽ không khách sáo nữa.
Chẳng mấy chốc.
Nghiêm Bất Khí đã thả mười hai quân đen lên bàn cờ, mỗi quân cờ đều có ý đồ riêng, che giấu sát khí và thể hiện khí thế bao vây của mình.
Nghiêm Bất Khí mỉm cười nhìn Diệp Lâm: “Trong vòng nửa giờ, tôi sẽ kết thúc trận đấu này!”
Trong một ván cờ thông thường, nếu các kiện tướng thi đấu với nhau, họ sẽ chơi trung bình từ sáu đến bảy giờ.
Nếu là đấu thủ nghiệp dư thì thắng thua có thể được quyết định sau khoảng một giờ.
Hơn nữa, bây giờ, Diệp Lâm thậm chí còn chấp mười hai quân, Nghiêm Bất Khí có ưu thế tuyệt đổi, dự kiến trong vòng nửa giờ sẽ kết thúc trận đấu.
Diệp Lâm liếc nhìn thế cờ.
Không hố danh là cao thủ chín đẳng, mười hai quân cờ đen đều đã chiếm giữ vị trí thuận lợi, mỗi quân ít nhất có ba nước dự phòng, có thế nói tràn đầy sát ý!
Tuy nhiên, Diệp Lâm cũng không vội vàng, mà là từng bước từng bước chờ đợi cơ hội.
Ngay sau đó, hai người đã bắt đầu trận quyết chiến trên bàn cờ.
Vì Diệp Lâm bị thụt lùi mười hai quân nên mọi phương diện đều bị kiềm chế và hoàn toàn rơi vào thế bất lợi.
Chỉ trong một tách trà, tình thế đã vô cùng bất lợi.
Tỷ lệ chiến thắng của Diệp Lâm có lẽ chưa đến 10%, trong khi Nghiêm Bất Khí lại có lợi thế tuyệt đối.
Anh ta thậm chí còn cảm thấy rằng mình nhắm mắt cũng có thể giành chiến thắng.
Ngay cả những vị khách không hiểu về cờ vây ở bên cạnh cũng có thể dễ dàng nhận ra những viên cờ đen đang chiếm ưu thế và đã hình thành thế bao vây.
“ừm… Có thế kiên trì đến bây giờ đã là tốt rồi…” Nghiêm Kỳ Học đứng sau lưng cháu trai quan sát, âm thầm gật đầu, thừa nhận năng lực cờ vây của Diệp Lâm.
Ông ta thậm chí còn cảm thấy rằng nếu Diệp Lâm không tự phụ, nhường mười hai quan thì kết cục sẽ thực sự khó lường.
Vì vậy, Nghiêm Kỳ Học đề nghị: “Chúng ta hãy chơi một ván khác, lần này không ai nhường ai, cạnh tranh một cách công bằng!”
“Anh đã nhận thua chưa?” Nghiêm Bất Khí kiêu ngạo nhìn Diệp Lâm.
“Ai nói tôi thua?” Thế nhưng, Diệp Lâm vẫn điềm tĩnh nói: “Sao tôi lại cảm thấy, trận đấu này bây giờ mới thật sự bắt đầu nhỉ?”
Nói xong, thấy trận thế đã hoàn thành, Diệp Lâm bèn đi nước đi thần thánh, tạo ra một đường máu trong ngõ cụt!