Giờ phút này, hiện trường trở nên ‘ôn ào hẳn lên.
Mọi người châu đầu ghé tai, bàn tán sôi nổi.
“Các người mau xem kìa! Cờ đen cờ trắng tương đương nhau, không biết từ khi nào mà cờ đen ít lại rồi!”
“Sao tôi cứ cảm thấy cờ trắng của Diệp tiên sinh đang chiếm ưu thế vậy? Có khi nào là ảo giác của tôi không?”
“Tuy rằng tôi không hiếu cờ, nhưng mà tôi sẽ xem mặt đoán ý! Nhìn kìa… sắc mặt hai ông cháu nhà họ Nghiêm không thích hợp chút nào, hiển nhiên là thế cục bất lợi với cờ đen!”
Trong nhất thời, mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, dù là quá trình hay là kết cục đều nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Vốn tưởng là thế cục nghiêng về một phía, kết quả lại thành thế cục ngang nhau!
Rốt cuộc là Nghiêm Bất Khí có tiếng không có miếng, hay là Diệp Lâm thực lực cực kì mạnh?
“Haizz…”
Ông cụ Nghiêm thở dài một tiếng, nhìn thế cục thì thấy có loại cảm giác không còn đại thế
nữa.
Nhưng mà, ông ta vừa mới theo dõi mồi một nước cờ của Nghiêm Bất Khí, thật sự là không có một chút sai lầm nào. Nếu đổi lại là ông ta thì cũng chưa chắc làm được tốt hơn.
Rõ ràng là có vẻ không thành vấn đề, sao lại đi từng bước tới nước đường cùng, không còn đường quay lại nữa chứ?
“Sao lại biến thành như vậy?”
Nghiêm Kỳ Học nghĩ mãi không ra.
Có lẽ đáp án là…
Nghiêm Kỳ Học nhìn về phía Diệp Lâm bình tĩnh ung dung, trong mắt hiện lên vẻ chấn động.
“Không thế nào! Tôi không thể nào thua được!”
Lúc này, Nghiêm Bất Khí hồi hồn từ trong cơn hoảng loạn, cắn răng gào lên.
“Dù là thế cục hòa nhau, thì tôi cũng có thể thắng được anh!”
Nghiêm Bất Khí tiếp tục hạ cờ, cố mà kéo dài, mặt ngoài có vẻ tự tin, chứ trong lòng thì lại đang rất luống cuống.