“Bỏng chết tôi rồi!"
Ông Khâu nhảy dựng lên, thậm chí còn giận chó đánh mèo lên trên người Diệp Lâm.
“Họ Diệp kia, cho dù tôi thử thuốc ngay tại đây, làm mất mặt của cậu, thì cậu cũng đâu cần phải trả thù tôi như thế hả!”
“Cậu đổ nước nóng lên chân tôi, định bỏng chết tôi hả? Tôi đã hơn bảy mươi rồi, cậu...”
Nói tới đây, ông Khâu bỗng nhiên ngây người.
Dưới ánh mắt chấn động của mọi người xung quanh, ông Khâu chợt bừng tỉnh.
Ông ta cúi đầu nhìn thoáng qua hai chân mình, rồi quay đầu nhìn thoáng qua xe lăn phía sau.
Trong khoảnh khắc, ông Khâu chợt run rẩy cả người, kích động đến mức chảy nước mắt.
“Tôi... tôi đứng lên được rồi...” “Chân tôi... khỏi hẳn thật rồi sao?” Ông Khâu thật sự không thể tin nổi rằng mình lại có thể đứng dậy lần nữa.
Hai chân bị bỏng mang đến cảm giác đau đớn liên tục trở thành cảm giác hạnh phúc nhất trong đời ông ta.
Giờ phút này, đám người xung quanh cũng hồi hồn từ trong cơn chấn động, lập tức bàn tán xôn xao.
“Trời ạ! Ông Khâu đứng dậy được rồi kìa! Đúng là kỳ tích mà!”
“Thật sự có loại thuốc thần chữa mọi chứng bệnh hả? Trung y trung cược. thần kỳ đến thế sao?”
“Thật sự không ngờ y thuật của Diệp tiên sinh lại lợi hại như vậy!”
“Vừa giỏi văn lại vừa giỏi võ, còn giỏi cả y thuật nữa! Trời ạ... Rốt cuộc Diệp tiên sinh là thân thánh phương nào vậy?”
Nếu không phải người dân Phụng Thiên đều biết rằng ông Khâu tàn phế đã lâu, thì chắc là bọn họ sẽ cho rằng hai người trước mắt đang diễn trò.
Ông Khâu là ai cơ chứ, còn cả thân phận gì nữa, sao có thể đi diễn trò cho được?
Trong khoảnh khắc, mọi người đều hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Diệp Lâm, bảy phần kính sợ, ba phần ngưỡng mộ và một chút mơ ước được như anh.
Trước đây, khi Diệp Lâm giết chết Tọa Sơn Điêu và thắng được thiếu gia nhà họ Nghiêm trong các phần thi cầm kỳ thư họa, mọi người chỉ là khâm phục Diệp Lâm, khen một câu tuổi trẻ tài cao rồi thôi.
Dù anh có mạnh, có ưu tú, thì anh cũng có liên quan gì tôi đâu?
Bây giờ thì khác... Diệp Lâm đưa ra đan dược có thể chữa khỏi mọi chứng bệnh, thương cơ khổng lồ ẩn chứa bên trong khiến cho mọi người thèm nhỏ dãi và đỏ mắt.
Lời nói vừa rồi của Diệp Lâm lại hiện lên trong đầu mọi người.
“Bắt đầu từ tôi, y học cổ truyền sẽ nổi dậy, tiếp cận tới tất cả các hộ gia đình!”
Ai có thể bình tĩnh trước thị trường khổng lồ hàng chục tỷ dân chứ? Ai mà không muốn phân một chén canh?
Mọi người nhìn viên đan dược trong tay mình, chợt cảm thấy nặng trĩu, dường như đang cầm vàng cực kì giá trị trong tay.
Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn. Đa số thương nhân tại đây đều nhận ra được thương cơ khổng lồ ẩn chứa bên trong viên đan dược.
Đúng như lời nói mới vừa rồi của Diệp Lâm, chỉ với viên đan dược này thôi là đủ để mở ra thị trường phương tây, kiếm được một con số khổng lồ giống như đồ sứ và lá trà thời xưa, thậm chí còn đảo loạn thị trường dược phẩm ngày nay.
Bùm!
Lúc này, ông Khâu kích động đẩy mọi người ra, đi tới trước mặt Diệp Lâm rồi quỳ rạp xuống đất.
“Cảm ơn Diệp tiên sinh đã cứu tôi!”
“Vừa rồi tôi đã nói lỡ lời làm xúc phạm Diệp tiên sinh, xin hãy tha lỗi cho tôi!”
“Sau này, nhà họ Khâu tại Phụng Thiên chúng tôi sẽ nghe theo lệnh của tiên sinh
“Nhà họ Khâu chúng tôi sẽ dốc sức ủng hộ cho chí hướng lớn lao của Diệp tiên sinhl”
Một quỳ của ông Khâu thật sự là một mũi tên bắn trúng hai con chim!
Một là vì ông ta thật lòng thật dạ muốn cảm ơn Diệp Lâm đã cứu mình. Hai là vì bày tỏ thái độ với chuyện hợp tác trong tương lai của hai nhà.
Thấy ông Khâu chủ động tỏ thái độ nắm bắt thời cơ, mọi người ở hiện trường đều hồi hồn lại, vội vàng đi lên nói theo.
“Chúng tôi cũng đồng ý đi theo Diệp tiên sinh làm nên nghiệp lớn!”