“Bà nói yêu đao gì vậy?” Lúc này, một người đàn ông trung niên vạm vỡ đi tới.
Ông ta chính là đỉnh chủ đỉnh Ưng Chủy, một trong bảy đỉnh thuộc núi Trường Bạch, cha của Hứa Tường, tên là Hứa Đại Mã Bổng.
“Đại đương gia, ông đến đúng lúc lắm!” Người phụ nữ kia lên tiếng: “Ông mau xem vết thương trên tay lão Tứ đi!”
Người phụ nữ kia là vợ nhỏ của Hứa Đại Mã Bổng, tên là Hồ Điệp Mê.
Hứa Đại Mã Bổng nhìn kỹ miệng vết thương rồi hô lên: “Vết thương của con lạ lắm! Sao bị thương vậy?”
Hứa Tường lại kể chỉ tiết cả trận đấu với Diệp Lâm thêm lần nữa.
“Cái gì? Tam Pháo bị gi dữ: “Mẹ nó! Lại là thằng nhãi
¡ hả?” Nghe vậy, Hứa Đại Mã Bổng cực kì giận iệp Lâm kia hả?” N
“Tôi hận không thể dùng gậy ngựa gõ nát cái đầu chó của thằng nhãi kia!
Dứt lời, Hứa Đại Mã Bổng vung mạnh tay phải lên, bày ra tư thế muốn gõ vỡ thứ gì đó, rồi lại phát hiện mình đang tay không.
“Ô? Gậy ngựa của tôi đâu?”
Ông ta hét lên một tiếng, lập tức có bảy tám tên đàn em vác cây gậy ngựa nặng nề đi tới.
Hứa Đại Mã Bổng cầm vũ khí của mình, nói: “Lão Tứ, đi thôi, đi theo cha xuống núi làm chết thằng nhãi họ Diệp kia!”
“Vâng, cha!” Hứa Tường vui vẻ khi sắp được đi báo thủ rửa hận rồi.
“Đại đương gia, lão Tứ, hai người chờ đã!” Hồ Điệp Mê vội vàng ngăn hai người họ lại: “Giết gà cần gì dao mổ trâu!”
“Không cần chúng ta tự mình ra tay đẩy thằng nhãi kia vào chỗ chết!”
“Tôi từng phái người đi hỏi thăm tin tức, nghe nói thằng nhãi kia gây thù chuốc oán khá nhiều, không chỉ có gây chuyện với chúng ta, mà còn đắc tội với vài thế gia cổ võ khác nữa!”
“Bảy thị cổ võ đã hợp tác với nhau để hạ chiến thư với thằng nhãi kia rồi!”
“Thằng nhãi kia chết chắc rồi. Cứ để cho bảy thị đi đối phó với cậu ta đi!”
“Ð, bảy thị cổ võ đã hạ chiến thư với thằng nhãi kia rồi hả?”
Nghe vậy, Hứa Đại Mã Bổng lập tức dừng bước lại, rồi như đang suy nghĩ gì đó.
.
Cổ võ có ba núi năm môn bảy thị cầm đầu. Tuy rằng bảy thị đứng cuối, nhưng mà muốn hợp tác với nhau để đối phó một thiếu niên thế giới bình thường là không thành vấn đề.
“Nếu bảy thị đã hợp tác và hạ chiến thư rồi, thì tôi không cần phải vung gậy ngựa gây thêm phiền phức nữa!”
Dứt lời, Hứa Đại Mã Bổng ném vũ khí trong tay sang bên cạnh, đám cấp dưới bên cạnh sôi nổi ôm đầu chạy trốn.
Đến khi gậy ngựa rơi mạnh xuống đất, nện ra một cái hố sâu, đám cấp dưới mới cùng nhau đi lên khiêng vũ khí đi cất.
“À phải rồi, lúc nãy bà nói “yêu đao” gì đấy?”
Hứa Đại Mã Bổng chợt nhớ tới chuyện này, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ là có liên quan đến vết thương trên tay lão Tứ?”
“Đúng vậy!” Hồ Điệp Mê gật đầu nói: “Loại vết thương không thể chữa khỏi kia chỉ có thể do yêu đao gây ra!”
“Yêu đao là sao?” Hứa Đại Mã Bổng tò mò hỏi.
“Yêu đao là một loại vũ khí đặc biệt của Đông Dương.”
Hồ Điệp Mê giải thích đơn giản.
“Mười vạn vũ khí mới có thể xuất hiện một yêu đao. Nó là vũ khí bị nguyền rủa, không chỉ sẽ cắn ngược lại chủ nhân, mà còn tạo thành vết thương giống
như bị nguyền rủa, không thể khép lại được, cho đến chết mới thôi.”
Nghe vậy, Hứa Đại Mã Bổng lập tức hứng thú nói: “Sao trên đời này lại có loại vũ khí lợi hại như thế? Mà nó có lợi hại bằng gậy ngựa của tôi không?”
“Ha ha, nghe bà nói, tôi cũng muốn có được một thanh yêu đao!
Hồ Điệp Mê tiếp tục nói: “Đại đương gia, tôi khuyên ông bỏ cái suy nghĩ đó đi, người bình thường không thể nào khống chế được yêu đao, sớm muộn gì cũng sẽ bị cắn ngược lại thôi.”
Hứa Đại Mã Bổng không tin: “Ngay cả tôi cũng không thể khống chế hả? Bên trong yêu đao có ông trời hay sao?”
Hồ Điệp Mê cười nói: “Không có ông trời gì cả. Chỉ là tôi nghe nói, bên trong mỗi thanh yêu đao đều có phong ấn một con ác ma.”
“Chỉ có thể giết chóc liên tục, dùng sinh mệnh và máu tươi nuôi dưỡng yêu đao. Một khi dừng giết chóc là sẽ bị yêu đao từ từ ăn mòn cắn ngược lại, trở thành con rối của yêu đao, tiếp tục giết chóc cho đến khi kiệt sức bỏ mạng, chờ
đợi chủ nhân xui xẻo tiếp theo.”
Nghe vậy, Hứa Đại Mã Bổng cũng có chút sợ hãi. Ông ta không muốn trở thành con rối của vũ khí.
“Bà hiểu nhiều ghê!” Hứa Đại Mã Bổng khen ngợi.
“Ha ha... Đương nhiên rồi!” Hồ Điệp Mê cười quyến rũ nói: “Người đàn ông thứ bảy mươi hai của tôi chính là một gã võ sĩ Đông Dương, mới quen được có nửa năm là ông ta đã chết dưới một thanh yêu đao rồi.”
Hứa Đại Mã Bổng sắc mặt xanh mét: “Không phải bà đã nói là bà chỉ có sáu mươi bốn chồng cũ hay sao? Sao bây giờ lại nhảy ra một gã võ sĩ Đông Dương thứ bảy mươi hai vậy?”
“Rốt cuộc thì bà còn lừa tôi bao nhiêu thăng nữa vậy?”
Hồ Điệp Mê chẳng hề để ý nói: “Tôi nói sáu mươi bốn chồng cũ, tất cả đều là người Đại Hạ, chứ tôi chưa tính thêm người nước ngoài.”
Cái gì?
Nghe vậy, Hứa Đại Mã Bổng lập tức nổi điên lên, trong đầu như có một vạn con ngựa chạy như bay qua.
“Vậy tổng cộng là bao nhiêu người?” Hứa Đại Mã Bổng xụ mặt hỏi.
“Đại khái là... có lẽ là... không nhớ nữa... Hồ Điệp Mê cười quyến rũ, dựa mình lên lồng ngực cứng rắn của Hứa Đại Mã Bổng, nói: “Nhưng tôi có thể khẳng định một điều.”
“Đó là đại đương gia sẽ là người đàn ông cuối cùng của tôi.”
Lúc bà ta nói chuyện, một đám con bướm màu sắc rực rỡ bay múa xoay tròn xung quanh hai người.
Nhìn bà vợ quyến rũ tuyệt vời trong lòng mình và mùi hương tỏa ra từ trên người bà ta, cơn giận trong Hứa Đại Mã Bổng lập tức tan di.
“Tôi thích nghe mấy lời này của bà!” Hứa Đại Mã Bổng ôm chặt Hồ Điệp Mê, cảm thán: “Có người vợ như bà rồi thì tôi còn mong gì nữa!”
Thấy hai người ôm ôm ấp ấp, Hứa Tường lập tức xụ mặt xuống, thầm mặc: niệm một giây cho cha mình.
Cha mình bị bà ta quản chặt thật sự, hoàn toàn không còn thuốc chữa nữa rồi.
“Di, vết thương của tôi thì sao? Có thể chữa khỏi không?” Hứa Tường sốt ruột hỏi.
“Không thể!” Hồ Điệp Mê giấy ra khỏi cái ôm của Hứa Đại Mã Bổng, vuốt nhẹ lên mái tóc mình, nói: “Vết thương do yêu đao gây ra giống như là bị ác ma nguyền rủa, sẽ lan rộng ra mãi cho đến khi chết đi.”
“Cái gì? Vậy phải làm sao bây giờ?” Hứa Tường lập tức sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh: “Dì phải cứu tôi đấy!”
“Cởi chuông còn cần người cột chuông!” Hồ Điệp Mê nói: “Nếu có thể tìm được thanh yêu đao gây ra vết thương của cậu, hút hết lực lượng nguyền rủa trên miệng vết thương của cậu, thì có lẽ sẽ chữa khỏi được.”
Hứa Tường nói: “Vậy là phải đi tìm thằng nhãi họ Diệp kia rồi!” Dứt lời, Hứa Tường chuẩn bị đi nữa.
“Ừ, không gấp, dù sao thì một vết thương nhỏ như thế này chưa đủ lấy mạng cậu ngay.”
Hồ Điệp Mê khuyên nhủ: “Chờ sau khi người của bảy thị tộc giết chết thằng nhãi kia xong thì chúng ta lại đi nhặt của hời, yêu đao hay là dao găm gì đó mà cậu nói, đều lấy hết đi nghiên cứu, thế nào cũng sẽ tìm được cách thôi.”
Nói thì nói như vậy, nhưng nghĩ đến chuyện phải chịu đựng cơn đau do miệng vết thương lan rộng ra thì Hứa Tường vẫn có một chút không nhịn được.
“Lão Tứ, cậu chính là bệnh Thái Tuế, một vết thương nhỏ có là gì?” Hồ Điệp Mê cổ vũ: “Trong cơ thể cậu chính là một ổ độc lớn, cậu thử xem có thể dung hợp lực lượng trên cánh tay hay không, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn đấy!”