Hứa Như Hải nằm trên mặt đất, tứ chi đầy máu, đau đớn kêu gào.
Diệp Lâm không giết ông ta mà lại một lần nữa phế đi tứ chi của ông ta.
Hơn nữa, việc sử dụng sức mạnh kỳ lạ của yêu đao bên trong con dao găm có thế khiến vết thương tiếp tục xấu đi và không thế lành lại.
“Tay của tôi… Chân của tôi…”
Hứa Như Hải ngấng đầu nhìn tay chân, tứ chi đã không thể cử động được nữa, ngoại trừ đau đớn ra thì tất cả đã mất hết cảm giác.
Như thể tứ chi đã tách rời khỏi cơ thể và không còn là của mình nữa.
Cả người ỏng ta như bị đóng đinh xuống đất, không thể cử động được.
“Ahhh…”
Hứa Như Hải đau đớn kêu lên, cảm giác được lần này tứ chi bị phế còn đau đớn so với lần trước gấp mười gấp trăm lần!
Làm sao có thể chịu nổi, đúng là sống không bằng chết.
“A… Thằng nhóc khốn nạn… Mày… Mày giết tao đi!”
“Giết tao đi…”
Đối mặt với ý muốn chết của Hứa Như Hải, Diệp Lâm vẫn thờ ơ như không.
“Giết ông cũng giống như giết một con lợn mà thôi!”
“Nhưng tôi vẫn sẽ giữ cái mạng chó của ông.”
“Bởi vì ông còn chưa tận mắt chứng kiến cảnh nhà họ Hứa bị tiêu diệt!”
Diệp Lâm vừa nói vừa chậm rãi lau vết máu trên con dao găm.
Chứng kiến sự tàn ác của Diệp Lâm và tình cảnh bi thảm của Hứa Như Hải, mọi người xung quanh đều vô cùng sợ hãi.
Đây… Đây là kết quả của việc trở thành kẻ thù của Diệp Lâm sao?
Ý nghĩ này không khỏi xuất hiện trong đầu mọi người.
Đồng thời lập tức tạo dựng trong lòng một hình ảnh khủng bố và uy nghiêm về Diệp Lâm.
Giết gà dọa khỉ, đập núi dọa hố.
Tất cả mọi người tại hiện trường, đặc biệt là nhân viên khách sạn, lúc này trong lòng chỉ có một ông chủ duy nhất, đó chính là Diệp Lâm!
Sau khi trừng phạt Hứa Như Hải.
Diệp Lâm quay người lại, ánh mắt tập trung
vào Hứa Như Vân và Diệp Trạch.
Hai mẹ con nhà này thấy vậy lập tức run lên vì sợ hãi.
Họ sợ rằng tình trạng thê thảm của Hứa Như Hải cũng sẽ xảy ra với hai người họ.
“Cậu… Cậu đừng qua đây!”
Hứa Như Vân ôm nửa cái má sưng tấy, vừa tức giận vừa sợ hãi kêu lên.
“Hứa Như Vân!”