Diệp Lâm liếc nhìn hai người họ, thầm nghĩ thất tộc cuối cùng cũng ngộ ra nhưng vẫn chưa hoàn toàn được khai sáng.
"Tôi khuyên các người nên lên cả đi, tránh lãng phí thời gian!" Chưa kể thực lực của hai người này cũng không bằng Tề Đức Long vừa rồi, thậm chí còn thua cả Thượng Quan Khánh Hồng.
Cho dù là hai đấu một, bọn họ cũng chỉ đông hơn chứ không có bất kỳ ưu thế nào.
"Đừng coi thường người khác nữa!"
Hàn Khắc Tỉnh rút thanh kiếm gia truyền của nhà mình ra.
"Tôi sẽ dùng thanh Thừa Thăng Vạn Lý Phục này để lấy đầu của anh!" Thanh kiếm này được Vương Mãng sử dụng khi soán ngôi nhà
Hán, có thể bay hàng ngàn dặm với tốc độ cực nhanh!
Ngụy Dương ở bên cạnh cũng rút kiếm ra, Bạch Hồng Kiếm!
Thanh kiếm này là một trong sáu thanh kiếm thuộc sở hữu của
Ngô đại đế thời cổ đại.
"Anh đã đánh liên tiếp hai trận, giờ còn bao nhiêu sức lực nữa? Dù anh có mạnh đến đâu, anh em chúng tôi vẫn có thể cùng nhau giải quyết!"
Ngụy Dương vô cùng phấn chấn, tràn đầy tự tin, muốn nắm bắt cơ hội này để tạo dựng danh tiếng cho mình.
Thượng Quan Khánh Hồng và Tê Đức Long đều đã chết, nếu có thể nắm bắt cơ hội này, tiêu diệt kẻ địch và thay thế hai người kia trong thất tộc, tương lai phát triển của họ sẽ vô cùng rộng mở.
"Chịu chết đi!"
Hai người không hề do dự, muốn lợi dụng lúc Diệp Lâm mệt mỏi sau trận chiến đánh nhanh thắng nhanh.
Đột nhiên.
Hàn Khắc Tinh vung Thừa Thắng Vạn Lý Phục lên, giống như hàng ngàn quân lính đang lao đến, cực kỳ nhanh và mạnh.
Ở bên kia, Ngụy Dương cũng sử dụng Bạch Hồng Kiếm tấn công từ bên cạnh với uy lực như sấm sét.
Hai người hợp lực tấn công, giống như hai con rồng nổi lên từ mặt nước, lao đến từ hai phía, khiến việc đề phòng trở nên khó khăn.
Bùm!. Truyện Ngược
Khói bụi do hai thanh kiếm tạo ra nổi lên mù mịt.
Để có thể nhìn rõ tình hình hiện trường, lần này Lữ Đạo.
Hiên, với tư cách là người chủ trì và trọng tài đã đứng lên ra tay.
"Diệt!"
Lữ Đạo Hiên dùng một tay ấn xuống, lập tức trấn áp khói bụi tại hiện trường. Điều này cho phép tất cả khán giả có thể nhìn rõ trận đấu, sẽ
không giống như trận chiến trước, không ai có thể nhìn rõ đòn chủ chốt nữa. "Tôi chỉ dùng công lực để trấn áp bụi ở sàn đấu thôi!"
Lữ Đạo Hiên lớn tiếng giải thích: "Không ảnh hưởng tới hai người họ."
Thế nhưng, thân thể Diệp Lâm lại đột nhiên chìm xuống!
Giống như một ngọn núi khổng lồ nặng hàng vạn cân đang đè nặng trên vai anh vậy.
"Hửm?"
Thấy vậy, Diệp Lâm đột nhiên quay đầu nhìn Lữ Đạo Hiên trên đài cao.
Nhìn thấy trong mắt đối phương lóe lên một tia ranh mãnh.
Anh đột nhiên hiểu ra.
Sự kỳ lạ trên cơ thể anh chắc hẳn là do người này đang lén lút gây ra! Diệp Lâm ơi, Diệp Lâm à, đừng trách tôi!
Tôi đã cầm tiền của người ta rồi thì phải giúp người ta thôi, lần này xem cậu đối phó thế nào!