Nhìn thấy hai tộc trưởng quyền lực của thất tộc võ cổ trên sân khấu. Mọi người ở Long Môn bỗng nhiên trở nên phẫn nộ. "Mẹ kiếp, võ cổ các người có biết xấu hổ không hả?"
"Một mình không đánh được thì đánh theo nhóm, đám nhóc không đánh được lại cho mấy ông già lên đánh?”
"Đúng là ỷ đông hiếp yếu, già rồi mà còn mất nết!"
Thấy vậy, Hoa Quốc Đống vừa lo lắng vừa tức giận, vội vàng cầu cứu cha mình.
Hoa Quân Dương, thống đốc phủ Thuận Thiên cũng không khỏi cau mày, lớn tiếng hỏi: " Lữ quan chủ, trận đấu này chẳng phải là không công bằng, không hợp. lý sao?"
"Hai người này đều là tộc trưởng của một gia tộc, như vậy chẳng khác nảo ỷ lớn hiếp nhỏ!"
Lữ Đạo Hiên, quan chủ của Bạch Vân Quan khế ho một tiếng: "Hoa đại nhân, chuyện này không liên quan gì đến ngài. Ngài chỉ cần làm tốt công việc của mình là được, cuộc đấu của giới võ cổ, không đến lượt ngài can thiệp!"
Nhìn thấy chủ nhà rõ ràng đang thiên vị, Hoa Quân Dương cũng không khách khí nữa, lập tức phản bác: "Mặc dù tôi không phải võ cổ giả, nhưng người đang chiến đấu với võ cổ giả là người phàm chúng tôi!"
"Người này là người Yến Kinh, là công dân Đại Hạ! Cổ võ không thể xúc phạm, vậy chẳng lẽ gười bình thường chúng tôi dễ bắt nạt sao? Với tư cách là thống đốc của phủ Thuận Thiên ở Yến Kinh, tôi có nhiệm vụ phải bảo vệ người dân dưới quyền của mình!"
Cái này...?
Lữ Đạo Hiên không nói nên lời.
"Hơn nữa!" Hoa Quân Dương đổi giọng: “Bảy gia tộc lần lượt lên võ đài, liên tiếp thua bốn trận, cho dù ba gia tộc còn lại đều thắng, kết quả cuối cùng chẳng phải cũng là bốn ba sao?"
"Có cần thiết phải tiếp tục cuộc thi đấu này không?”
“Theo tôi thấy, Diệp Lâm đã thắng rồi!"
"Nếu tiếp tục trận đấu không công bằng này, tôi cũng có quyền đình chỉ những trận đấu còn lại!"
Cái này...?
Đối mặt với sự can thiệp mạnh mẽ của Hoa Quân Dương, ngay cả người chủ trì Lữ Đạo Hiên cũng cảm thấy rất khó khăn.
Dù sao ông ta cũng là quan viên triều đình, được đặc biệt phái tới duy trì trật tự.
Nếu Hoa Quân Dương thực sự muốn dừng cuộc chiến thì đám dân đen bọn họ cũng không thể không thể làm gì được.
"“Khụ khụ! Hoa đại nhân!" Lúc này, ở trên võ đài, Ninh Tranh Vanh bỗng lên tiếng:
"Đây là ân oán cá nhân của chúng tôi, đây được coi là trận chiến sinh tử, không có quy củ gì cả, cũng không phải cạnh tranh công bằng!"
"Đối với những người tham chiến, không hề có quy tắc bắt buộc hay cụ thể nào cả."
"Lúc trước là do bọn tôi khinh địch, phái những người trẻ tuổi trong tộc lên đài, nhưng lại bị tổn thất nặng nề. Bây giờ, chúng tôi đã coi trọng trận chiến này, đích thân ra mặt cũng không có gì sail"
'Yến Dịch Thủy cũng nói: "Chúng tôi ra trận, anh chàng này còn chưa nói gì, người ngoài như Hoa đại nhân đã kêu cái gì?"
“Thật đúng là lo chuyện bao đồng!” Nghe vậy, Hoa Quân Dương tức giận đến nỗi thở phì phò, hai mắt trợn trừng. "Hỗn xược!" Thị vệ ở bên cạnh lập tức tiến lên, tức.
giận hét lên: "Sao các người dám nói những lời đó với đại nhân của chúng ta, tốt nhất nên giữ mồm giữ miệng lại đi!"
Đúng lúc Hoa Quân Dương đang do dự không biết có nên cưỡng ép dừng cuộc chiến hay không.
"Hoa đại nhân!"
Lúc này, Diệp Lâm rốt cuộc cũng lên tiếng: "Cảm ơn lòng tốt của ngài."
"Nhưng ngài đừng lo lắng, tôi sẽ ổn thôi."
"Trận quyết đấu này là để giải quyết ân oán cá nhân giữa chúng tôi. Thất tộc muốn chiến đấu, vậy tôi sẽ đồng hành cùng bọn họ đến cùng!"
"Có gì phải sợ chứ?" Nói xong, Diệp Lâm nhìn khán đài xung quanh, cuối cùng nói:
"Chẳng phải thất tộc vẫn còn một nhà nữa sao? Còn chờ gì nữa? Cùng nhau lên chịu chết đi!"
Nghe vậy, những thành viên còn lại của nhà họ Tân đều hướng mắt về phía tộc trưởng, chờ đợi mệnh lệnh.
Tân Tuyết Dung thấy vậy, bực bội dậm chân, trong lòng thầm nghĩ: “Diệp Lâm ơi, Diệp Lâm à, nhà họ Tân chúng tôi cố ý tránh giao tranh để giúp anh, sao anh lại chủ động yêu cầu chúng tôi tham chiến cơ chứ!”
Ninh Tranh Vanh ở trên võ đài cũng nói: "Ông Tần, chẳng phải nhà họ Tân các ông cũng có người bị tên nhóc này giết chết ư?"
"Sao vậy, ông có thể nuốt trôi cục tức này à?"
"Mau lên báo thù rửa hận với chúng tôi nào!"