Đối mặt với một chiêu hợp tác đến từ hai người, Diệp Lâm nhìn thoáng qua Ninh Tranh Vanh, rồi nhìn thoáng qua Yến Dịch Thủy, không nhịn được nhếch môi cười.
Cuối cùng cũng có hai tên xem như là đối thủ lên võ đài.
Diệp Lâm bắt đầu có chút phấn khích.
So với cái loại chiến đấu nhàm chán một kiếm là kết thúc trước đó, hai đại tông sư Hóa Cảnh hợp lực đánh ra một chiêu mới có tính khiêu chiến.
Lúc đến đây, Diệp Lâm hi vọng có thể có một trận chiến nảy lửa để kiểm tra thực lực của mình.
Đối thủ đương nhiên là càng mạnh càng tốt, càng mạnh càng thú vị. “Lên đi!”
Diệp Lâm không hề sợ hãi, xông lên đỡ thế tấn công của hai người họ. Anh vận chuyển chân khí trong cơ thể mình.
Ánh vàng chợt lóe!
Ngay sau đó, quanh thân Diệp Lâm nở rộ ánh vàng, va chạm ầm ầm với hai luồng kiếm khí ập đến trên võ đài nhỏ hẹp.
Tuy rằng ba bên cách xa nhau hàng trăm mét, nhưng mà cuộc đối đầu cách không lại vô hình đã bắt đầu rồi.
“Hả?"
“Hay lắm nhãi ranh!”
Ninh Tranh Vanh và Yến Dịch Thủy thấy Diệp Lâm đối mặt với một chiêu hợp. lực từ hai người họ, không chỉ có không tránh không lùi, ngược lại còn lao lên đỡ chiêu.
“Nhãi ranh không biết sống chết!”
“Xem ra là mày còn chưa thấy rõ thế cục nhỉ?”
“Hoặc là nói... mày không biết Hóa Cảnh là gì!”
Lúc nói chuyện, Ninh Tranh Vanh cầm kiếm bằng hai tay, một luồng lực lượng vô hình bùng nổ từ trong cơ thể, đi qua đôi tay, rót vào trong kiếm.
Hóa Cảnh vượt xa tông sư là vì lực lượng của bản thân có thể tăng gấp mấy lần, hoặc là tụ lại đôi chân đôi tay, hoặc là rót vào trong thần khí.
Nói cách khác, Ninh Tranh Vanh của giờ phút này bước lên Hóa Cảnh, thực lực đã tăng gấp đôi.
Đương nhiên, vì ông ta uống thuốc cấm để thăng cấp tại chỗ nên mức tăng không được rõ ràng hoặc là không quá nhiều lần.
Nếu là người có thiên phú trời cho bước lên Hóa Cảnh thì thực lực của bản thân có thể tăng mạnh gấp mười lần, thậm chí là trăm lần.
Dù vậy, chỉ cần mức tăng là vài lần ít ỏi thôi cũng đủ để càn quét toàn trường, nổi tiếng khắp nơi rồi.
Mọi người dưới võ đài cảm nhận được khí thế khủng bố phát ra từ trên người Ninh Tranh Vanh thì lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
“Đây là thực lực tông sư Hóa Cảnh đấy hả? Đáng sợ quá đi!”
Cùng lúc đó, Yến Dịch Thủy ở bên cạnh không chịu yếu thế, cũng dốc hết lực lượng toàn thân, qua vài lần tăng lên, rót hết vào trong Hàm Quang kiếm.
Hàm Quang kiếm, rạng rỡ tứ phương, lúc ẩn lúc hiện.
Giống như là tia chớp lướt qua toàn trường.
Ở trong mắt mọi người, một chiêu đến từ hai đại tông sư Hóa Cảnh tạo ra một sự uy hiếp cực kì đáng sợ, giống như là hai con quái vật khiến người ta phải tuyệt vọng.
Vậy mà Diệp Lâm lại lội ngược dòng, đi thẳng về phía thế công khủng bố kia.
Thân thể anh bay vút nhanh như đạn pháo, như thiêu thân lao đầu vào lửa, như lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết.
“Ha ha...”
“Tự biết mình đánh không lại nên chủ động đi tìm chết luôn hả?”
“Vậy được... để tao thành toàn cho mày, cho mày chết toàn thây!” Ninh Tranh Vanh cười càn rỡ, chém mạnh một kiếm về phía Diệp Lâm. 'Yến Dịch Thủy cũng ra một kiếm cùng lúc từ một bên.
Hai luồng kiếm khí khủng bố lập tức càn quét toàn trường, dọn sạch mọi chướng ngại.
Cát bay đá chạy, đất trời sụp đổ! Sau một chiêu, hiện trường trở nên lộn xộn, bụi đất trôi nổi xung quanh.
Giống như là hiện trường bị bom nổ, không một người sống, khung cảnh hoang toàn lặng lẽ.
Có tiếng cảm thán vang lên liên tục từ dưới võ đài.
Ngay cả ba vị ngồi trên ghế trọng tài cũng không nhịn được đi xuống xem thử.
Riêng Lữ Đạo Hiên thì chắc chắn với suy nghĩ: Lần này kết thúc thật rồi!