Trong nhất thời, quan chủ Lữ Đạo Hiên của Bạch Vân Quan dẫn đầu, hợp tác với cổ võ giả ba núi bảy thị, chợ đen Đông Hải và Thanh Môn nước ngoài tầng tầng lớp lớp vây quanh Diệp Lâm trên võ đài
Đám người tự cho rằng mình đứng ở điểm cao đạo đức, bày ra vẻ thay trời hành đạo.
“Dừng tay hết cho tôi!"
“Các người hay lắm rồi!"
Lúc này, thống đốc Hoa Quân Dương phủ Thuận Thiên không nhịn được nữa, hét lớn tiếng ngăn cản.
“Đám cổ võ giả các người đừng khinh người quá đáng!"
“Tỷ thí thua liền cùng nhau đuổi tận giết tuyệt người ta?"
“Ai cho phép các người làm càn trong khu vực Yến Kinh?”
Vừa dứt lời, Hoa Quân Dương không thèm dong dài gì với đám người kia nữa, mà quay sang nhờ chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh giúp đỡ.
“Kim đại nhân, tình huống thay đổi rồi”
“Hãy gọi người của cô vào đây để giúp tôi duy trì trật tự.”
Nghe vậy, Kim Lũ Y mới hồi hồn lại từ trong cơn chấn động, lập tức gọi hết người của đội cận vệ Yến Kinh đang canh giữ bên ngoài vào trong.
Ngay sau đó, cục diện biến thành bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau.
Đám cổ võ giả bao vây Diệp Lâm. Còn thị vệ phú Thuận Thiên và đội cận vệ Yến Kinh lại bao vây đám cổ võ giả.
Hai bên giằng co, bầu không khí căng chặt đến cực điểm.
“Mẹ ơi, sắp xảy ra một cuộc hỗn chiến lớn hả?”
“Quan binh đại chiến cổ võ giả? Chậc, cảnh tượng, trăm năm khó gặp nha!"
“Đừng xem trò hay nữa, mau chạy đi! Thần tiên đánh nhau, coi chừng người bị thương là một đám cá tạp chúng ta!"
Mọi người sôi nổi trốn vào một góc trong sân sau.
Tuy rằng phủ Thuận Thiên đã mở một con đường cho bọn họ xuống núi, nhưng mà trước mắt là một trận chiến nghìn năm có một, bọn họ đâu chịu bỏ đi.
Dù có nguy hiểm đến tính mạng thì bọn họ cũng phải xem cho xong. Nếu không là coi như đến không một chuyến rồi.
Bọn họ muốn nhìn xem rốt cuộc là phủ Thuận Thiên và đội cận vệ Yến Kinh thuộc phe bảo vệ lợi hại hay là đám cổ giả hoành hành võ hiện nay lợi hại?
Và trận chiến này cũng sẽ quyết định trong tương lai mọi người coi trọng phe nào hơn.
Chính là vì có đám đông lầm chuyện đang vây xem nên bầu không khí tại hiện trường càng thêm căng thẳng và nôn nóng, không ai chịu nhường nửa bước.
Bởi vì nếu làm vậy, một khi bị truyền ra ngoài là sẽ gây ảnh hưởng đến uy tín.
Nhất là đám cổ võ giả. Bọn họ phải chiến đấu để giữ gìn quy củ "cổ võ không thể chịu nhục”.
Ầm ầm ầm!
Đúng lúc này, mặt đất hơi rung lên, giống như là đang xảy ra động đất.
“Có chuyện gì vậy?”
“Động đất hả?”
Mọi người đều hoảng hốt.
Sau đó, tiếng động ngày càng rõ ràng.
Chợt có tiếng vó ngựa đồn dập lao nhanh đến.
Thương vàng ngựa sắt, khí thế vạn dặm!
“Diệp Lâm!”
“Tôi tới giúp anh!"
Ba nghìn kỵ binh tỉnh nhuệ đạp lên Bạch Vân Quan.
Mênh mông cuồn cuộn giống như thủy triều dâng trào lên núi
Người dẫn đầu mũ bạc giáp bạc, ngựa Hãn Huyết dưới háng cực kì uy phong.
Anh ta đến gần, nhảy xuống ngựa, gỡ mũ giáp ra, để lộ khuôn mặt mà Diệp Lâm quen biết.
Anh ta chính là con trai chiến thần Doanh Châu — Đoạn Tử Du, từng có một lần gặp với Diệp Lâm lúc tiêu diệt Tọa Sơn Điêu ở Phụng Thiên.
“Diệp Lâm, anh trai nuôi của anh là Hàn chiến thần bận rộn việc quân không thể đến đây, nên nhờ. cha tôi phái ba nghìn kỵ binh Doanh Châu đến đây chỉ viện.”