Giờ phút này, sắc mặt Lữ Đạo Hiên cực kì khó coi.
Ông ta không ngờ rằng thế cục lại thay đổi trong chớp mắt, có rất nhiều người đến giúp đỡ Diệp Lâm.
Khai chiến với quân chính quy?
Đây là chuyện mà ông ta chưa từng nghĩ tới, cũng sẽ không mạo hiểm đi làm.
Có điều, lúc nãy đã thốt ra lời đe dọa xong rồi, bây giờ lại bảo ông ta nuốt hết trở lại, thật sự là không cam lòng.
Lần này bỏ lỡ cơ hội đánh chết Diệp Lâm, không biết phải chờ đến khi nào mới có lăn sau.
“Ha ha!"
Lúc này, đạo trưởng Thiên Cực của Võ Đang cười ha ha đứng dậy hòa giải.
“Thật ra thì cuộc tỷ thí hôm nay đã kết thúc rồi”
“Còn lại đều chỉ là hiểu lầm thôi. Bây giờ hai bên đều nhường một bước đi”
“Lữ quan chủ, ông thu tay lại đi!
Mọi người đều nhìn về phía Lữ Đạo Hiên, chờ ông ta nói ra sự lựa chọn của mình.
Lữ Đạo Hiên nghĩ nghĩ một lúc lâu vẫn không thể, hết tức giận được: “Đây vốn là ân oán cá nhân giữa chúng tôi và thẳng nhãi họ Diệp, người ngoài không có tư cách xen vào. Có điều.."
“Nếu U Châu và Doanh Châu đã xen vào thì tôi sẽ nể mặt hai đại chiến thăn mà coi như xong.”
“Nhưng...”
Nói tới đây, Lữ Đạo Hiên đổi giọng, trầm giọng nói: “Cậu ta rất nặng sát nghiệt, tội chết có thể tha, nhưng tội sống không thể tha, cần phải trả giá đất để dễ ăn nói với mọi người."
Nghe vậy, Hoa Quân Dương thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn cố nén không vui hỏi: “Ông còn muốn sao nữa?”
Lữ Đạo Hiên nói: “Hôm nay có tổng cộng sáu vị cổ võ giả chết trong tay cậu ta."
“Tuy rằng tỷ thí trên võ đài, đao kiếm không có mắt, nhưng mà kết cục thật sự rất thảm thiết. Tôi là quan chủ Bạch Vân Quan, cần phải đòi một cách nói thay người chết”
Dứt lời, Lữ Đạo Hiên từ trên cao nhìn xuống dưới Diệp Lâm, trong mắt tràn đầy vẻ giận dữ.
“Diệp Lâm, nếu hôm nay để cậu an toàn đi về, nghĩa là Bạch Vân Quan chúng tôi không làm tròn chức trách. Nể mặt hai đại chiến thần, tôi có thể tha cho cậu một đường sống”
“Có điều.. cậu cần phải tự chém một tay, sau đó. để cho tộc nhân của mỗi một người chết đâm cậu một kiếm.”
"Vậy thì mới có thể hóa giải ân oán”.
Cái gì?
Tự chém một tay?
Còn phải để cho tộc nhân của mỗi một người chết đâm một kiếm?
Nghe điều kiện khắc nghiệt như thế, mọi người ở hiện trường đều giật nảy mình, cảm giác có chút khó. tiếp thu.
Không khí ở hiện trường đột nhiên trở nên căng thẳng.
Có điều, thấy Lữ Đạo Hiên đang cố gắng giữ mặt mũi cho cổ võ, đám cổ võ giả đều phấn chấn hẳn lên.
Nhất là đám người bị hại bảy thị, bọn họ bắt đầu. có tự tin gào to lên.
“Đúng vậy! Tội chết có thể tha, nhưng tội sống không thể tha!”
“Thằng nhãi kia nếu muốn sống sót ra khỏi đây thì phải để một vài thứ lại mới được!”
“Chỉ mới chém một tay và đâm sáu kiếm thôi, Lữ quan chủ đã nhân từ lầm rồi, nếu không đã làm cho cậu ta chết không có chỗ chôn rồi!”
Bên ngoài, đám người Hoa Quân Dương nghe vậy đều thay đổi sắc mặt.
“Lữ quan chủ, ông làm vậy là có chút làm khó người khác rồi.”
Hoa Quân Dương nói: "Tỷ thí võ đài vốn dĩ là nơi phân ra thẳng thua, định ra sống chết”
“Bây giờ ông lại đi đòi công bằng cho người chết, ông nói đùa đấy hả?”
"Đúng vậy!" Hoa Quốc Đống không nhịn được lớn tiếng hỏi lại: “Nếu lúc nãy người chết trên võ đài là sự phụ tôi, thì lúc này ông đã bày ra vẻ mặt khác và cách nói khác rồi, đúng không?”
Đối mặt với sự nghỉ ngờ đến từ hai cha con nhà họ Hoa, Lữ Đạo Hiên vẫn kiên quyết với suy nghĩ của mình.
Bạch Vân Quan không phải là nơi thằng nhãi kia ra oai.
“Ở Bạch Vân Quan, lời nói của tôi chính là thánh chỉ!”
Lữ Đạo Hiên lạnh lùng nhìn về phía Diệp Lâm, nói: “Nhãi ranh, mày tự chém một tay hay là để tao chém hộ?”
Đối mặt với sự uy hiếp của Lữ Đạo Hiên, Diệp Lâm không hề quan tâm, cười khẽ hỏi lại: “Muốn chém à?
“Chắc là ông không có bản lĩnh đó đâu!"
Cái gì?
Nghe vậy, Lữ Đạo Hiên nổi giận tím cả mặt.
Dám công khai khiêu khích uy nghiêm của mình hả?
“Nhãi ranh, tao thấy mày muốn chết thật rồi!"
“Tao đã nhường một bước để mày sống sót. Mày đừng không biết tốt xấu!”
“Mày đừng tưởng rằng có người của hai đại chiến khu là có thể tự tin lên mặt với tao!"
“Tao lặp lại lần nữa, ở trong Bạch Vân Quan, tao mới là lão đại, tất cả bọn mày đều phải nghe lời tao!"
Lúc nói chuyện, đạo bào của Lữ Đạo Hiên bay phất phới theo gió, khí thế cả người đột nhiên thay đổi, uy áp tựa như mãnh hổ xuống núi, có thể lao về phía võ đài bất cứ lúc nào.
“Lữ quan chủ!"
Thấy vậy, Hoa Quân Dương lớn tiếng ngắn cản: “Nếu ông dám ra tay thì cũng đừng trách chúng tôi xen vào. Ông cần phải suy nghĩ cho kỹ hậu quả”
Rầm!
Quân U Châu và quân Doanh Châu đều tập trung tinh thần, bước vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.
“Tôi không muốn đánh nhau với các người!”
“Các người cũng đừng có mơ dùng thế áp chế tôi!"
Ầm!
Lữ Đạo Hiên vừa dứt lời liền xòe hai tay ra, một dòng khí vô hình lập tức lan tràn khắp xung quanh.
Ngay sau đó, gió to gào thét, gió nổi mây phun.
Giờ phút này, tám trăm chiến sĩ U Châu và ba nghìn kỵ binh Doanh Châu đều bị một lực lượng vô hình đẩy lùi vài bước.
Tới khi bọn họ dốc sức quay lại chỗ cũ thì chợt phát hiện trước mắt dường như xuất hiện một bức tường khí vô hình ngăn cản đường đi của bọn họ.
Dù bọn họ có cố gắng thế nào thì cũng không bước thêm được một bước nào nữa.