Cảnh tượng trước mắt khiến Lữ Đạo Hiên vô cùng khó hiểu.
Chỉ nhìn thấy một con chim ưng màu đen đâm xiên xuống, lơ lửng trên không ngay phía trên võ đài một lúc.
"Làm sao có thể!?"
Lữ Đạo Hiên vừa kinh ngạc vừa bất ngờ.
Cần phải biết, ông ta vừa giải phóng một luồng sức mạnh, tạo thành một bức tường khí không thể nhìn thấy nhưng có thể sờ thấy, ngăn cách mọi thứ với thế giới bên ngoài.
Nói cách khác, lấy võ đài làm trung tâm, trong phạm vi 100 mét, từ trên xuống dưới, đã hình thành một không gian độc lập đến gió cũng không lọt vào được.
Đừng nói là một con chim ưng khổng lồ, ngay cả một con ruồi hay con muỗi cũng không thể lọt vào được.
Nhưng làm thế nào một con chim ưng to lớn như vậy lại xuyên thúng được bức tường khí vô hình mà xuất hiện tại hiện trường chứ?
Lữ Đạo Hiên vô cùng bối rối.
"Lẽ nào là một linh thú!?”
Lữ Đạo Hiên ở trên không, thử đưa tay ra tóm lấy con chim ưng, muốn bắt nó và tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng, đúng lúc sức mạnh của Lữ Đạo Hiên sắp chạm vào con chim ưng.
Đột nhiên, Lữ Đạo Hiên cảm thấy hai tay tê dại, như bị điện giật, toàn thân run lên.
Ngay sau đó, chỉ thấy con chim ưng giống như đang nhìn con sói, quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như điện, nhìn thẳng vào Lữ Đạo Hiên.
Chỉ một cái nhìn liền khiến cho Lữ Đạo Hiên liền cảm thấy đau đớn như nhìn thẳng vào mặt trời, lập tức nhằm mắt lại.
Ngay lập tức, một áp lực ập đến từ mọi hướng.
Lữ Đạo Hiên đang nhằm mắt, dường như đã mất đi cảm giác, không thể duy trì cơ thể giữa không trung.
Lữ Đạo Hiên kêu lên một tiếng kinh hãi, trực tiếp rơi xuống ngồi trở lại ghế trọng tài.
"Lữ Quan chủ, ông sao vậy?"
Thiên Cực đạo trưởng Võ Đang và Tàng Kiếm thượng nhân Hoa Sơn cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy Lữ Đạo Hiên đột nhiên rơi xuống.
Giống như ông ta đã gặp phải một cuộc tấn công lén lút nào đó.
“Mắt của tôi.."
Lữ Đạo Hiên từ từ mở mắt, trước mắt trở nên mơ hồ.
Một lúc sau, sau khi tăm nhìn của ông ta hồi phục.
Lại nhìn con chim ưng đó một lần nữa, giống như một ngôi sao bằng rơi xuống, xé rách bầu trời và lao thắng vẽ phía võ đài!
Lữ Đạo Hiên lại một lần nữa cảm thấy kinh hãi, không biết con nghiệt súc đó rốt cục từ đâu đến? Sao đến bản thân mình cũng không thể kiểm soát được!?
Lại trong chớp mắt, con chim ưng biến mất trong không trung không nhìn thấy nữa!
Lại giống như đã rơi vào đống đố nát, nhấn chìm hình dáng của nó.
“Hử!"
Lữ Đạo Hiên vừa kinh ngạc vừa nghỉ hoặc, vội vàng hỏi Thiên Cực đạo trưởng ở bên cạnh:
"Các người có nhìn thấy con chim ưng đó không?"
"Chim ưng? Làm gì có chim ưng nào!?"
"Thì ra mọi người ở hiện trường đều đang nhìn thế giằng co giữa Diệp Lâm và Xích Tiêu Kiếm trong đống đổ nát, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi thay cho Diệp Lâm.
Làm sao có thể quan tâm đến, chú ý đến có chim ưng hay không?
Nhưng chỉ có Lữ Đạo Hiên mới nhận ra rằng con chim ưng đó không hề đơn giản.
Thậm chí còn không phải là sinh vật bình thường!
Mà cùng lúc đó.
Sâu trong đống đổ nát, Diệp Lâm, người đang bế tắc với Xích Tiêu Kiếm và sắp đạt đến cực hạn, cũng nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của một con chim ưng bên tại.
Anh từ từ ngấng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của con chim ưng đang bay xuống, bốn mắt nhìn nhau!
Diệp Lâm đang cảm thấy rất kỳ cục, một con chim ưng từ đâu lao tới, nhưng giây tiếp theo, hai mắt như bị đâm, có cảm giác đau rát.
Sau đó, một màu đen hiện ra trước mắt!
Cả người như bị mắc kẹt trong hư không, không tự chủ được!
"Tôi...có chuyện gì với tôi vậy!?"
"Tôi đang ở đâu thế này!?"
Ngay lập tức, trong bóng tối, vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Tên nhóc, mở mắt ra nhìn cho kỹ xem! Tôi như thế nào, chém giết hết Thần cảnh!"
Diệp Lâm nghe được những lời này, không khỏi kinh ngạc, cho rằng mình nghe nhầm hoặc là ảo giác?
"Sở...Lão Sở!?"
Uỳnh uỳnh!
Lại là một tiếng động lớn nữa!
Trong đống đổ nát, có một sự rung chuyển!
Lập tức, hiện trường rơi vào im lặng, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào đó, muốn xem Diệp Lâm có bị Xích Tiêu Kiếm chém không, trên cơ thể có chỗ nào bất thường không?
Nhưng một cảnh tượng khó tin lại một lần nữa khiến mọi người chú ý.
Chỉ thấy Diệp Lâm cầm Xích Tiêu Kiếm trong tay, nhảy lên và lao lên không trung.