"Ông Sở!"
"Đừng!"
Diệp Lâm không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng mọi người lần lượt bị kiếm khí làm cho ngã xuống.
Có vẻ như đã quá muộn để ngăn chặn ông ta rồi.
Bởi vì Kiếm Tiên đã ra tay áp chế tất cả mọi người trên khán đài gần như chỉ trong tích tắc!
"Ông Sở?”
"Tại sao ông lại làm như vậy?"
"Những người bình thường đó đều vô tội, họ không biết gì cả."
Những võ cổ giả thì không nói, nhưng có rất nhiều người bình thường ở hiện trường và cả người của Diệp Lâm nữa.
Làm sao có thể giết hết tất cả như vậy được?
Đây là điều Diệp Lâm không ngờ tới và không thể chấp nhận được.
"Không phải cậu vừa giết vài người sao? Có gì phải la toáng lên như vậy?"
“Chẳng lẽ năm năm đau đớn trong tù còn chưa xóa sạch thứ vô dụng gọi là “lòng tốt” trong trái tìm cậu sao?"
“Người chúng tôi bồi dưỡng đều là người cực kỳ tà ác, không phải thánh nhân!
Sở Vô Đạo đang giảng dạy một cách nghiêm túc.
"Đương nhiên tôi sẽ không thương xót cho kẻ thù." Diệp Lâm nói: “Nhưng tôi cũng không điên cuồng đến mức giết chết chính người của mình."
"Không sao, vậy tôi sẽ giết thay cho cậu. Sở Vô Đạo thản nhiên nói.
Diệp Lâm nghe được lời này, hoàn toàn không nói nên lời.
Anh không bao giờ ngờ rằng ông Sở, người trước đây tưởng chừng như lương thiện lại trở thành kẻ khát máu nhất trong số một trăm lẻ tám sư phụ của mình?
Sở Vô Đạo hay ông Sở như Diệp Lâm gọi, chính là sư phụ thứ một trăm lẻ tám của Diệp Lâm.
Sở dĩ ông ta xếp cuối cùng là vì sau khi Diệp Lâm bị cầm tủ, mọi người đều thay nhau truyền dạy những tuyệt kỹ độc đáo cho anh, và ông Sở là người cuối cùng.
Kết quả là ông Sở không dạy gì cho Diệp Lâm cả.
Nhưng dù vậy, trong lòng Diệp Lâm, ông Sở vẫn là người mà anh kính trọng nhất.
Vì lúc vừa mới vào tù, Diệp Lâm suýt nữa thì bị bọn tội phạm trong đó ăn tươi nuốt sống, chính ông Sở đã lên tiếng nhận Diệp Lâm làm người thừa kế của mình trước mặt mọi người.
Chính lời nói của ông Sở đã cứu sống Diệp Lâm
Nếu không, Diệp Lâm có thể đã bị giết ngay ngày đầu tiên vào tù và cũng sẽ không có mặt ở đây ngày hôm nay.
Ngay khi Diệp Lâm thoáng rơi vào những kỷ niệm với ông Sở.
Sở Vô Đạo, người đang chiếm giữ cơ thể của Diệp Lâm, đột nhiên cảm thấy điều gì đó, chợt lên tiếng:
“Tên nhóc, cậu có biết tại sao ngay từ đầu tôi lại bảo vệ cậu, thậm chí còn để những kẻ cực kỳ độc ác đó dạy cho cậu tất cả những tuyệt kĩ của họ không?”
Thật ra, Diệp Lâm cũng không biết
Là do lòng nhân từ của ông Sở ư?
Hay là do thể chất đặc biệt của anh?
Sau chuyện lần đó, đại sư phụ nói rằng anh có thể chất vật chứa hiếm có, có thể chứa bất cứ thứ gì
Đừng nói là một trăm lẻ tám cao thủ, thậm chí là ba ngàn đại đạo thì anh cũng có thể dung hợp và tiêu hóa được.
“Theo tôi, cơ thể cậu giống như một cái bồn tiểu vậy, nếu nó rót đầy thì vẫn có thể tận dụng được!
Sở Vô Đạo tiếp tục nói.
"Hơn nữa, thân thể của tôi đã bị tiêu húy từ lâu rồi, thi thể trong ngục chí là một cái xác tôi mượn mà thôi”
"Sau khi cậu bị bắt giam, tôi vừa nhìn đã đã thích thế chất hiếm có của cậu, vậy nên mới thuyết phục những tù nhân khác cùng nhau bồi dưỡng cậu."
Sau năm năm chờ đợi, cuối cùng cậu cũng đã có thể sử dụng được!"
Cái gì?
Diệp Lâm nghe được Sở Vô Đạo nói như vậy thì vô cùng sửng sốt.
Hóa ra ông ta đã nhầm vào anh từ ngày đầu tiên vào tù, chẳng trách lại tốt bụng ra tay cứu anh.
"Tôi không phải là người duy nhất để ý đến cơ thể của cậu”
Sở Vô Đạo tiếp tục nói.
"Vốn là tôi dự định ngày cậu ra tù sẽ chiếm lấy cơ thể của cậu, sau đó rời khỏi nhà tù, dùng thân phận của cậu, trở về thế giới bình thường."
Vậy tại sao lúc đó ông ta không chiếm lấy cơ thể anh?
Mà phải đợi đến bây giờ?
"Bởi vì một tiếng sư phụ của cậu!"
Sở Vô Đạo thở dài: "Cho nên tôi mới giục cậu rời đi, kéo tôi lại hối hận!"
Sống cùng nhau năm năm, một câu "sư phụ” đã khiến Sở Vô Đạo do dự, cuối cùng cũng không ra tay.
Hóa ra là vậy?
Diệp Lâm cũng không ngờ rằng câu nói “sư phụ" xuất phát từ tận đáy lòng lại có thế giúp anh thoát khỏi một kiếp nạn.
"Vậy bây giờ... Ông vẫn định quyết định ra tay sao?"
Lâm không nhịn được hỏi.
"Ông lấy đi thân thế của tôi vì muốn thay thế tôi sao?"
Chẳng trách vừa rồi ông ta muốn giết tất cả những người có mặt.
Sau khi loại bỏ những người nhận ra Sở Vô Đạo ở hiện trường, ông ta có thể trở lại thành phố với thân phận mới là Diệp Lâm mà không ai nghĩ ngờ.
Nhưng bây giờ, Diệp Lâm đã hoàn toàn mất đi khống chế thân thể.
Giống như một bóng ma ở trong khoảng không, bối rối và bất lực.
Thậm chí anh có thể bị Sở Vô Đạo hoàn toàn xóa sổ bất cứ lúc nào.
Sở Vô Đạo còn muốn nói thêm điều gì đó.
Nhưng đúng lúc này.
Phù!
Trong đống đổ nát bỗng nhiên có hai người bò dậy.
"Đau quá!"
"Tôi cảm giác như đầu mình sắp nổ tung vậy..."
Họ chính là Thiên Cực đạo trưởng đến từ Võ Đang và Tàng Kiếm thượng nhân của Hoa Sơn.
Hai người họ đã sống sót sau vụ thảm sát vừa rồi!
"Xem ra thực lực của hai vị cũng không hề yếu, có lẽ đều ở trên dưới cấp độ Thần Cảnh rồi nhỉ?"
"Vậy nên đòn tấn công của tôi mới không thế làm gì được hai vị."
Hai người nghe vậy, ngẩng đầu lên, thấy Sở Vô Đạo đang lạnh lùng nhìn bọn họ, trông như có thể hành động bất cứ lúc nào.
Hai người hoảng sợ đến mức nhanh chóng cúi đầu cầu xin.
” Kiếm Tiên đại nhân... Xin tha mạng...”
"Chúng tôi thề rằng chúng tôi sẽ không bao giờ lộ bất kỳ thông tin nào ở đây!”