Mạnh mẽ mở ra một đường máu dưới sự vây đánh của tượng đá.
Ầm ầm!
Diệp Lâm đâm ra một kiếm, thân hình như rồng, hai pho tượng đá lập tức sụp đổ, nghìn quân vạn ngựa phía sau cũng tan thành mây khói.
Sau đó Diệp Lâm rơi xuống đất, tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn thoáng qua một cái, hết pho tượng đá khổng lồ này đến pho tượng đá khổng lồ khác đột ngột ngoi lên khỏi mặt đất, giống như là chướng ngại vật, lại giống như dãy núi liên miên chặn hết con đường phía trước.
Diệp Lâm lại vung kiếm lên đi về phía trước.
Đánh theo cách cũ, sấm rền gió cuốn.
Anh thừa thẳng xong lên, chém liên tiếp mười hai pho tượng đá.
Thiên Môn trận đã bị phá!
Diệp Lâm rốt cuộc đi tới trước quan tài nắm ở cuối cung điện ngầm.
“Phì..”
Diệp Lâm cuối cùng cũng có thể thả lỏng một hơi.
Mức độ khó khăn trong trận chiến mới vừa rồi thậm chí còn vượt qua cả trận chiến với Lữ Đạo Hiên.
May là sư phụ cho mình Quy Nhất kiếm, nếu không thì trận chiến ban nãy sẽ khó càng thêm khó.
Sau đó, Diệp Lâm nhìn chiếc quan tài khổng lồ trước mắt, nảy sinh kính sợ từ tận đáy lòng.
“Trong quan tài... chứa một khối pháp thân của Lữ Tổ hả?”
Đắc tội rồi!
Diệp Lâm thầm nói một câu xin lỗi, sau đó từ từ mở nắp quan tài ra.
Lúc quan tài bị mở ra hoàn toàn, một luồng ánh xanh chói mắt đột nhiên phát ra từ bên trong quan tài.
Diệp Lâm còn chưa kịp thấy rõ bên trong quan tài là gì thì đã thấy một bóng dáng bay vụt ra khỏi quan. tài.
Cao hơn hai mét, dáng người thon gầy, mặt mày tuấn tú, người mặc áo xanh, đội mũ đạo sĩ, đai lưng màu đen, trường kiếm hơn hai mét vờn quanh người
Diệp Lâm sửng sốt.
Có thể dễ dàng đoán được ảo ảnh là dáng vẻ lúc còn sống của Lữ Tổ.
Ảo ảnh Lữ Tổ đứng lơ lửng trên quan tài nhìn một Vòng xung quanh.
Cuối cùng, ánh mắt hờ hững dừng trên người người sống Diệp Lâm.
Diệp Lâm lần đầu nhìn thấy bản thân Lữ Tổ. Tuy rằng chỉ là ảo ảnh, nhưng đã là pháp thân thì có lẽ vẫn còn sót một tia thần niệm của Lữ Tổ.
Diệp Lâm đang do dự có nên đi lên chào hỏi một tiếng hay không?
Có điều, vào lúc này, ảo ảnh Lữ Tổ căm kiếm đâm về phía Diệp Lâm.
“Người ngoài tộc, đi mau!"
Ong!
Tuy rằng kiếm trong tay Lữ Tổ chỉ là ảo giác, nhưng mà thế kiếm vẫn rất nhanh nhẹn.
Thật sự là thay đổi khôn lường, cực kì ảo diệu!
Dù Diệp Lâm đã vô cùng tập trung và dùng hết thủ đoạn của mình thì cũng chỉ có thể khó khăn mà tránh né được một đòn trí mạng.
Kết quả là trên cánh tay bị cắt ra một đường tạo nên miệng vết thương to cỡ lóng tay.
“Kiếm nhanh quá đi!”
Diệp Lâm giật nảy mình, đồng thời bị vết thương trên cánh tay làm cho hoảng sợ.
Nếu lúc nãy mình không tập trung hết tinh thần thì chắc là hiện giờ mình đã bị một kiếm chém chết.
Anh không kịp nghĩ nhiều, bởi vì Lữ Tổ chém trúng một kiếm, cũng không rút kiếm lại, mà tiếp tục tấn công đồn dập hơn nữa.
Ngay sau đó, kiếm khí tung hoành toàn trường, giống như mưa rền gió dữ về phía Diệp Lâm
Đợt sau mạnh hơn đợt trước, sóng này cao hơn sóng kia.
Trong nhất thời, Diệp Lâm bị kiếm pháp tuyệt diệu kia trấn áp, đồng thời rơi vào cục diện bị động.
“Đây là kiếm pháp gì vậy?”
Diệp Lâm từng ở trong tù học kiếm thuật của các đại môn phái, học hiểu rõ ràng từ thấp nhất đến cao nhất.
Để đến bây giờ, so với kiếm pháp mà Lữ Tổ đang dùng thì giống như trời với đất, khiến Diệp Lâm cảm
thấy hoa cả mắt.
“Đây là... Thiên Độn kiếm pháp!”
Đối mặt với câu hỏi cho có của Diệp Lâm, ảo ảnh Lữ Tổ thế mà lai lên tiếng trả lời.