Nghe thấy phía dưới ầm ĩ rối loạn, Kim Lũ Y giật mình nhìn về phía Diệp Côn Lôn trước mắt, không biết chuyện này có liên quan gì anh ta hay không?
“Kim đại nhân!”
Lúc này, ông cụ dẫn đầu đám người lúc nãy quay trở lại, hỏi: "Vừa rồi thật sự không có ai đi ra ngoài hả?”
Đối mặt với câu hỏi của ông ta, Kim Lũ Y hơi khựng lại rồi gật đầu nói: "Không có ai!"
Dứt lời, Kim Lũ Y nhìn thoáng qua Diệp Côn Lôn, thầm nói: Ngoài anh ta ra.
Ông cụ vò đầu buồn bực lẩm bẩm: "Lạ thật đấy, chỗ nào cũng tìm không thấy, chẳng lẽ tên trộm kia chui xuống đất bỏ trốn?”
Sau đó, ông ta nhìn về phía khuôn mặt xa lạ của Diệp Lâm với vẻ nghỉ ngờ, cảm giác cậu ta rất đáng nghi.
Có điều nghĩ lại thỉ thấy không đúng, tên trộm trộm pháp thân của lão tổ tông, không thể nào đi tay. không được.
Nhìn lại Diệp Lâm, không xách theo thứ gì, thậm chí túi xách cũng không có.
Chắc không phải là cậu ta...
Ông cụ lắc lắc đầu, sau đó quay lại cung điện
ngầm, chuẩn bị đi đào ba thước đất để tìm manh mối.
“Tôi đưa anh ra ngoài!” Thấy xung quanh không có người ngoài, Kim Lũ Y đưa Diệp Lâm ra khỏi điện Lữ Tổ.
“Vì sao muốn giấu thay tôi?” Diệp Lâm tò mò hỏi.
“Bởi vì tôi tin rằng anh không phải là loại người đó” Kim Lũ Y nói bằng giọng điệu chắc chắn.
Rốt cuộc thì Diệp Côn Lôn là nhân tài mà ngay cả cha nuôi mình cũng tán thành, muốn dẫn vào trong quân ngay trước mặt nhiều người.
Vậy nên anh ta không thể là tên cướp trong miệng đám đạo nhân được!
Có lẽ là anh ta chỉ trùng hợp xuất hiện ở đây thôi.
Nghe vậy, Diệp Lâm mỉm cười, thầm nghĩ: Nếu mình đổi về dáng vẻ thật sự thì chắc là cô ta sẽ nói một cách khác nhỉ?
Có điều hiện giờ Diệp Lâm không muốn cành mẹ để cành con.
Trộm pháp thân chỉ là bước đầu tiên.
Tiếp theo, anh phải đi một nơi khác bí mật hơn nữa để chôn cất pháp thân theo yêu cầu của ông Sở, tất nhiên là không rảnh ở đây lãng phí thời gian.
“Cảm ơn” Diệp Lâm nói vài lời cảm ơn: “Tôi nợ cô một ân tình. Sau này cô có chỗ nào cần giúp đỡ thì có thế đến tìm tôi bất cứ lúc nào”
Sau khi thuận lợi thoát thân ra khỏi Bạch Vân Quan, Diệp Lâm đi thẳng xuống núi, đi về phía Bắc.
Vì lần này là đi làm việc cho ông Sở, nên Diệp Lâm không có báo với bất cứ kẻ nào, chỉ đi một mình thôi.
Anh vừa đi được vài km thì đột nhiên gặp một đám kẻ thủ, đúng là oan gia ngỏ hẹp.
“Diệp.. Diệp Lâm?”
Bệnh Thái Tuế Hứa Tường, một trong Tứ Hổ nhà họ Hứa nhìn một cái là nhận ra Diệp Lâm.
“Sao anh lại ở đây? Anh... rốt cuộc có đi võ đài Bạch Vân Quan không vậy?”
Bởi vì đã bị xóa những ký ức liên quan, cho nên một đám người nhà họ Hứa rất giật mình khi thấy Diệp Lâm ở đây.
Lúc này, đám người nhà họ Hứa đỉnh Ưng Chủy núi Trường Bạch cực kì chật vật
Đại đương gia Hứa Đại Mã Bổng không hiểu vì sao lại chết. Con trai cả Khai Sơn hổ Hứa Phúc cõng thi thể của cha, khó khăn mà bước đi.
Những người còn lại đều có vẻ mất hồn mất vía, giống như là gà trống bại trận vậy.
Điều khiến cho bọn họ buồn bực và giận dữ hơn là bọn họ thậm chí không biết hung thủ giết đại đương gia rốt cuộc là ai, dù có muốn báo thù cũng không thấy người.
“Anh..” Hứa Tường thở hổn hển, trừng Diệp Lâm lớn tiếng hỏi: "Cái chết của cha tôi... có liên quan gì đến anh không hả?”
Hôm nay vốn dĩ là một trận đấu giữa Diệp Lâm và bảy thị cổ võ, kết quả nhà họ Hứa núi Trường Bạch bọn họ lại bị liên lụy, đại đương gia chết một cách không rõ ràng,
Tuy rằng bọn họ không tin một kẻ không dám lộ mặt như Diệp Lâm là hung thủ giết chết đại đương gia, nhưng mà bọn họ gần như có thể khẳng định anh ta và hung thủ sau màn có liên quan đến nhau.
“Rốt cuộc có phải là mày làm không hả?” Hứa Tường lớn tiếng chất vấn.
Nghe vậy, Diệp Lâm mỉm cười: “Anh đoán thử xem!”
“Tao đoán con mẹ mày!"
Thái độ của Diệp Lâm hoàn toàn chọc giận Bệnh Thái Tuế Hứa Tường. Anh ta vốn đang nghẹn một bụng tức vì cái chết của cha, còn chưa có chỗ để xả giận, lúc này anh ta đổ đồn hết oán hận lên trên người Diệp Lâm.
Dứt lời, Hứa Tường bước lên, định đánh Diệp Lâm. để xả giận.
“Lão Tứ!"
Lúc này, con thứ Lan Lộ hổ Hứa Lộc của Hứa Đại Mã Bổng kéo em trai tư lại.
“Em còn chưa lành thương, cứ để anh làm chết thắng nhãi kia!"
Hứa Lộc là một người đàn ông vạm vỡ, vóc dáng cao to, có thể thấy được bóng dáng của Hứa Đại Mã Bổng từ trên người anh ta.
Anh ta là người có sức lực mạnh nhất trong Tứ Hổ nhà họ Hứa, cũng là người duy nhất có thể xách nổi cây gậy ngựa, đồng thời là đứa con mà Hứa Đại Mã Bổng yêu thương nhất.
Lúc Hứa Đại Mã Bổng còn sống, ông ta từng có ý định để Hứa Lộc thừa kế vị trí của mình, ngồi trên vị trí đứng đầu đỉnh Ưng Chủy.
Bây giờ cha chết rồi, Hứa Lộc xách theo cây gậy ngựa mà cha để lại đi lên.
Ngay sau đó, cây gậy ngựa khổng lồ giống như một món đồ chơi năm trong lòng bản tay chai dày của anh ta, phát ra một tiếng vang rất lớn.
Giống như là gõ sơn chấn hổ, thanh thế khiến cho người ta phải sợ hãi
“Nhãi ranh, rốt cuộc thì cái chết của cha tao có liên quan gì đến mày không?" Hứa Lộc hung dữ hỏi: “Nếu mày có thể nói ra hung thủ sau màn là ai thì tao sẽ cho mày chết một cách thoải mái, dùng một gậy đập nát đầu là xong”
“Nếu không thì tao sẽ đánh gãy tứ chỉ mày từng chút một, để cho mày nếm đủ mọi đau đón trên đời!"
Ở trong mắt Diệp Lâm, lời uy hiếp của Hứa Lộc mềm mại vô lực giống như làn gió.
Cho dù là Hứa Đại Mã Bổng còn sống, có thực lực một nửa Thần Cảnh thì mình cũng có thể một kiếm chém chết ông ta, nói một đám người ngay cả Hóa Cảnh cũng chưa tới
“Nếu tôi nói cha anh chết trên tay tôi thì anh có tin hay không?”
Nhìn từ một mặt nào đó thì Hứa Đại Mã Bổng đúng là chết trong tay Diệp Lâm.
“Hừ, chết đến nơi rồi mà còn dám ăn nói lung tung!” Hứa Lộc múa may cây gậy ngựa trong tay:" Cho dù có phải là mày hay không thì hôm nay mày đều phải chôn cùng cho cha tao!”