Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 722

“Khó, khó, khó!

Thiên Cơ Tử thở dài một tiếng.

“Không ngờ rẵng Thiên Cơ thần bói tôi, bói toán cả đời, cuối cùng lại tính toán cho mình thành thiên nhãn mù..."

Quả nhiên tò mò hại chết mèo, người xưa không lừa tôi!

Trong nghề còn có một câu nói: Thầy bói không xem cho vua, xem cho vua thì mệnh không dài!.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
2. Chiều Hư
3. Thề Độc
4. [Ngôn Tình] Tháng Năm Đổi Dời
=====================================


Nghĩ đến vừa rồi, khi chạm vào vận mệnh của Diệp Lâm, Thiên Cơ Tử không khỏi toàn thân run lên.

Có thế tưởng tượng, số phận của người trước mắt lại bí ẩn khó đoán đến mức không một người bình thường nào có thể dòm ngó được.

"Chàng trai trẻ, số mệnh của cậu, thứ lỗi cho tôi mắt kém, thật sự khó nhìn ra một hail" Thiên Cơ Tử nhận thua nói.

"Ha ha, ông lão, thừa nhận rồi." Diệp Lâm nhàn nhạt cười một tiếng, xem ra vẫn là vị thần tướng sư phụ của mình tốt hơn.

"Anh bạn trẻ, trước khi tạm biệt, cậu hãy lưu lại thêm một chữ đi!" Thiên Cơ Tử cuối cùng yêu cầu nói, "Tôi giúp cậu bói chữ một chứu"

Bói chữ cũng là một phương pháp bói toán.

Nó có thể đo lường xu hướng số phận ngắn hạn và có tác dụng phụ trợ, nhưng nó không mang tính quyết định, hơn nữa cũng không chính xác lầm.

Thiên Cơ Tử nghĩ rằng nếu thiên nhãn của mình đã mù và không thể nhìn thấu vận mệnh tương la người này, chỉ bằng tính toán xem vận mệnh ngắn hạn của anh ta thế nào, cũng không uống với hư danh thần bói Thiên Cơ của mình.

"Được thôi!" Diệp Lâm không chút do dự, trực tiếp. dùng kiếm trong tay vẽ một đường ngang trên mặt đất 'Vậy thì đo chữ “Nhất” này đi!”

Thiên Cơ Tử nhìn kỹ hơn, không khỏi thốt lên kinh ngạc: "Chữ 'Nhất' này viết hay quát Nhìn có vẻ như một nét vẽ bất cẩn, nhưng lại tao nhã, tự do và khác lại”

“Người xưa có câu: Khởi đầu vi sơ, Đạo lập từ nhất. Tạo nên trời đất, hóa thành vạn vật! Sự khởi đầu của con số cũng là sự tối thượng của vạn vật."

“Trời có nhất để sáng, đất có nhất để ổn định, thần có nhất để linh, cốc có nhất để đủ đầy, vạn vất có nhất để sinh sôi, hầu vương có nhất để chính thiên hạ.”

“Cho nên người đi cũng vậy!


Nói đến đây, Thiên Cơ Tử lại dùng ánh mắt kính sợ nhìn Diệp Lâm.

“Anh bạn trẻ dùng kiếm làm bút, đúng là kiếm chỉ đệ nhất!"

Bất kể cậu làm gì trong tương lai gần, đều sẽ thuận buồm xuôi gió và xuất sắc!"

Nghe vậy, Diệp Lâm chắp tay cười nói: "Đa tạ những lời tốt đẹp của lão tiên sinh, tạm biệt!"

Nói xong, Diệp Lâm tạm biệt hai ông cháu Thiên. Cơ Tử.

Nhìn bóng lưng của Diệp Lâm, cháu trai của Thiên Cơ Tử rất khó hiểu.

“Ông nội, cho dù vận mệnh của người này khó đoán, thì cũng bỏ đi. Nhưng cuối cùng ông cũng không cần phải tâng bốc anh ta chứ?"

"Anh ta chỉ tùy tiện viết một chứ “Nhất" thôi, có huyền bí như ông nói không? Còn cái gì mà ự khởi đầu của con số cũng là sự tối thượng của vạn vật?"

Vừa nói, người cháu vừa dùng ngón chân vẽ một nét trên mặt đất: "Vậy cháu cũng viết một chứ “Nhất”, có phải tương lai cũng thuận buồm xuôi gió, tốt đẹp không!?"

Lúc này, trên mặt đất xuất hiện hai chữ “Nhất".


“Thiên Cơ Tử nói: "Cháu thì hiểu cái gì? Cùng người không cùng mệnh, cùng một chữ thì sao?"

"Hơn nữa, chữ "Nhất” của người ta là vô tâm mà. viết, còn chữ “Nhất” của cháu là cố ý. làm sao có thể khái quát hóa được!?”

Vừa nói, Thiên Cơ Tử bắt đầu giải chữ của cháu trai: "Nhưng chữ “Nhất” này của cháu, đúng là cũng có chỗ đạt được!"

"Như nào ạ?" Cháu trai đột nhiên trở nên hưng phấn.

Thiên Cơ Tử nói: "Chữ “Nhất” của Diệp Lâm là lấy kiếm làm bút, chinh phục trời đất. Còn cháu dùng chân thay bút, theo từng bước, theo sát phía sau..."

Khi nói, Thiên Cơ Tử cũng đưa tay ra và nối hai chữ “Nhất trên mặt đất bằng cách thêm một nét nữa ở giữa.

Nó dường như đã trở thành sợi dây dài của số phận, vào lúc này, gần chặt với nhau.

"Nếu như có thể theo sát phía sau, đi theo người này, tương lai có lẽ có thể bay vọt lên trời!"

Bình Luận (0)
Comment