Thấy thương hội mới thuận lợi thành lập, Khổng Hữu Vi định chào đi về.
“Sư đệ, tôi có việc đi trước” Khổng Hữu Vi cười nói: “Cậu hãy làm cho tốt. Tôi cũng yên tâm khi giao thương hội mới cho cậu”
“Vâng, cảm ơn sư huynh hôm nay đã đến đây để ủng hộ tôi” Diệp Lâm đưa Khổng Hữu Vi ra thẳng xe chuyên dụng.
Hai người phất tay tạm biệt.
Thấy Khống Hữu Vi đi rồi, mọi người ở đây vẫn còn cảm thán liên tục, có chút không dám tin vào những chuyện mới vừa xảy ra.
Thật sự là rất chấn động, rất kịch tính!
Có ai ngờ người người chống lưng cho một Diệp Lâm bị năm đại gia tộc hợp tác chèn ép lại là bộ trưởng Bộ Tài chính cơ chứ?
Đây chính là thâm tàng bất lột Là giả heo ăn hổ!
Mọi người đều nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt kính sợ, đồng thời phục sát đất về thủ đoạn và nhân mạch của Diệp Lâm.
“Sư phụ!" Hoa Quốc Đống thấy khách mời đến đông đủ rồi, nói: “Đám người Bàng thiếu đã chuẩn bị tiệc ăn mừng ở gần đây, chúng ta đi thôi!"
Hóa ra bốn vị đồ đệ của Diệp Lâm đã chuẩn bị sẵn hai kế hoạch.
Nếu thành lập thương hội thuận lợi thì sẽ mở tiệc chúc mừng.
Còn nếu không thuận lợi thì sẽ không ăn mừng.
Hiện giờ, thương hội không chỉ có thành lập thành công, mà còn có bộ trưởng tự mình đến ủng hộ, có thể nói là gấp đôi vui mừng.
Vậy nên phải làm tiệc ăn mừng thật hoành tráng mới được.
Hoa Quốc Đống đã báo trước với ba người Bằng. thiếu là chuẩn bị mở tiệc theo quy cách cao nhất.
“Ok!" Diệp Lâm quay người, lên tiếng mời tất cả các vị khách đến ủng hộ vào hôm nay.
Mọi người vui vẻ đồng ý.
Rất nhanh sau đó, một đám người đi tới khách sạn mà Bàng Văn Hiên đã đặt sẵn.
“Sư phụ!"
Ba người Bàng Văn Hiên, Khương Thái Thanh, Liễu Thành Đài vội vàng đi ra đón.
Hôm bái sư, sư phụ đã tặng cho bọn họ mỗi người một viên đan dược, nhờ vậy gia tộc rất coi trọng bọn họ, còn rất ủng hộ lần bái sư này của bọn họ, thậm chí cảm thấy bọn họ cuối cùng cũng biết tiến tới.
Vậy nên ba vị ăn chơi trác táng ở Yến Kinh càng thêm sùng bái sư phụ Diệp Lâm của mình.
“Chúc mừng sư phụ trở thành hội trưởng thương hội mới ở Yến Kinh!” Bàng Văn Hiên nói
“Nghe Hoa thiếu nói lần này sư phụ thành lập thương hội, ngay cả bộ trưởng Bộ Tài chính cũng đến ủng hộ? Thật sự là trâu bò quá đi." Khương Thái Thanh cảm thán liên tục.
“Hôm nay thuận lợi thành lập thương hội, vậy là kế hoạch to lớn của sư phụ lại đến gần thêm một bước rồi” Liễu Thành Đài vội vàng nói.
“Được tồi được tồi!" Hoa Quốc Đống cắt ngang trận đấu nịnh nọt của ba người họ: “Chờ lát nữa hãy nịnh nọt, bây giờ để sư phụ vào trong đi, có nhiều người đang chờ bên trong đấy!”
Nghe vậy, đám người Bàng Văn Hiên lập tức cười dẫn Diệp Lâm và khách mời đi vào bên trong.
Hoàng Tam Gia đi theo Diệp Lâm, thấy Diệp Lâm qua lại với con cháu gia định quyền quý thì rất chấn động và khâm phục.
Ông ta thầm nghĩ: Không hổ là Diệp tiên sinh, ngay cả bốn thiếu Yến Kinh cũng bái Diệp tiên sinh làm thầy. Mình có thể làm việc cho Diệp tiên sinh, thật sự là rất vinh hạnh!
Vậy nên Hoàng Tam Gia càng thêm ân cần đi theo Diệp Lâm, giống như là cận vệ của Diệp Lâm vậy.
Đám người đi vào đại sảnh xa hoa, bên trong có một số bạn bè cùng giới của bốn thiếu đến đây để ủng hộ.
Thấy Diệp Lâm đi vào, đám người trẻ tuổi sôi nổi đi lên chào hỏi.
Có điều, bàn chính có vẻ đột ngột khi bị đám người trẻ tuổi khác giành ngồi
Thấy chủ bữa tiệc là Diệp Lâm đi vào, bọn họ không chỉ không đứng dậy chào hỏi, mà còn không coi ai ra gì tiếp tục cười đùa.
“Buồn cười!”
Hoàng Tam Gia thấy vậy liền nổi giận đùng đùng đi lên đuổi người.
“Đám nhãi ranh các cậu mù rồi hả?”
“Chủ tiệc đã tới rồi mà các cậu còn dám đoạt bàn chính nữa hả?”
“Các cậu được phép ngồi ở đây sao? Còn không mau cút sang một bên đi!”
Đối mặt với sự trách mắng của Hoàng Tam Gia, bọn họ không hề quan tâm, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt khinh thường.
“Ông là ai hả? Ông mới mù đấy!”
“Ông biết đại thiếu nhà tôi là ai không hả?”
Một người trẻ tuổi chỉ vào thanh niên mặc đồ gấm dẫn đầu, ngạo nghễ nói: “Đây chính là Tôn thiếu Tôn Văn Thành!”
Nghe cái tên Tôn Văn Thành, người địa phương Yến Kinh đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Hoàng Tam Gia là người nơi khác, tuy rằng cảm thấy cái tên quen quen, nhưng trong nhất thời không nhớ ra được.
"Tôn Văn Thành? Tôn thiếu?” Hoàng Tam Gia mờ mịt hỏi lại: "Là ai vậy?”
Người trẻ tuổi khịt mũi coi thường, cười nhạo: “Vừa nhìn là biết đồ nhà quê đến từ nơi khác rồi! Ngay cả Tôn thiếu nhà tôi cũng không quen biết hả?”
“Nghe đây... Tôn thiếu nhà tôi là Võ Trạng Nguyên năm ngoái, ông nội là bộ trưởng Bộ Tư pháp, cậu là chiến thần Kinh Châu!"
Cái gì?
Nghe vậy, Hoàng Tam Gia lập tức trợn tròn mắt, sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.
Cháu nội bộ trưởng Bộ Tư pháp? Cháu trai chiến thần Kinh Châu? Võ Trạng Nguyên!?
Cái loại thân phận hiển hách này đủ để nghiền áp loại người con kiến như ông ta.
Vậy nên, Hoàng Tam Gia vội vàng bày ra vẻ mặt tươi cười, nịnh hót: “Là tôi có mắt không tròng, các vị cứ ngồi tự nhiên, làm phiên rồi”
Dứt lời, Hoàng Tam Gia chạy nhanh như chớp đến chỗ Diệp Lâm, nhỏ giọng nói: "Diệp tiên sinh, cậu ta là cháu nội của bộ trưởng Bộ Tư pháp, còn là Võ Trạng Nguyên nữa, chúng ta nhịn cậu ta đi!”
Nghe vậy, Diệp Lâm nhíu mày nhìn sang Bàng Văn Hiên đi bên cạnh mình, dường như là đang hỏi: Anh tìm người tới chia vui hay là tới phá đám vậy?
Thấy vậy, Bàng Văn Hiên hơi xấu hổ, trong nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
Bởi vì anh ta không có mời Tôn Văn Thành, là Tôn Văn Thành tự mình tới đây xem náo nhiệt,
Bình thường Tôn Văn Thành luôn xem thường đám người ăn chơi trác táng bọn họ. Hôm nay, Bàng Văn Hiên vì chứng minh mình không hề thua kém anh ta, thậm chí còn có chút muốn khoe sư phụ của mình, khiến cho anh ta phải nhìn với ánh mắt khác. Vậy nên Bàng Văn Hiên mới để cho đám người kia đi vào.
Nào ngờ bọn họ vừa vào đại sảnh liền bày ra cái vẻ giọng khách át giọng chủ.
Bàng Văn Hiên đành phải ra mặt nói chuyện: “Tôn thiếu, nể mặt tôi một lần đi, nhường chỗ cho sư phụ tôi, đó là vi trí của sư phu tôi mà!"