"Ông cụ Triệu sao?"
Hắc Long nghe vậy, chợt hiểu ra.
Thì ra là ông cụ Triệu cử người đến.
Chắc chắn vì ngày đó mà gã đã nuốt lời, muốn lấy lại tượng Phật ngọc.
Vốn dĩ mọi việc đều diễn ra suôn sẻ theo đúng kế hoạch nhưng không ngờ Diệp Lâm lại xuất hiện giữa chừng khiến mọi chuyện lại thay đổi.
Hóa ra là ông cụ Triệu cử người đến!
Diệp Lâm thấy vậy, không khỏi lại nhìn ông già kia thêm mấy lần, trong lòng đánh giá thực lực của người lão giả này.
“Việc đó quả thực là tôi đã làm sai.” Hắc Long thấy có người tìm đến cửa nhà mình, gã không muốn làm lớn chuyện nên chủ động thừa nhận sai lầm nói: “Thay tôi xin lỗi ông cụ Triệu. Ngày khác tôi sẽ chuẩn bị một món quà khác, đến cửa thăm hỏi!
"Ha ha..." Ông già cười lạnh một tiếng: "Nếu xin lỗi có ích thì già này sẽ không cần đến!"
Hắc Long cau mày nói: "Xem ra ông không muốn từ bỏ nhỉ?"
"Ông cụ Triệu đã ra lệnh cho tôi phải dạy cho cậu một bài họ: ng già tiếp tục nói: "Để cậu có trí nhớ tốt hơn! Nhớ cho kỹ nhà họ Triệu không phải là chỗ mà lũ chuột trong cống có thể quấy rối!"
Lời nói khinh thường của ông lão lập tức khiến mọi người ở Long Môn tức giận.
Đúng là nhà họ Triệu từng là một gia tộc quan lại trịch thượng nhưng sau đó bọn họ lại quay qua kinh doanh, trở nên giàu có.
Đương nhiên, họ coi thường các thế lực ngầm như Hắc Long.
Trong mắt ông cụ Triệu, đám người Hắc Long không khác gì chuột trong cống ngầm, đều không thể xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu.
"Thật ngông cuồng!"
Lúc này Từ đại sư ở bên cạnh bước ra.
"Đại ca, để tôi ra gặp ông ta đi!"
Hắc Long nói: "Lão Từ, cẩn thận chút. Ông ta là cung phụng nhà họ Triệu, nhất định là thực lực không yếu."
"Yên tâm đi." Từ đại sư rất tự tin vào chính mình: "Tôi không đánh lại Long Vương thì cũng thôi đi, chẳng lẽ lại không thể đánh lại một ông già à?"
Từ đại sư vẫn không tin. Bản thân ông ta là một cao. thủ võ đạo cấp bảy, lại có thể ngã xuống hai lần trong cùng một ngày ư?
Tuy rằng vừa mới giao thủ với Diệp Lâm bị một cái tát đánh bay đi nhưng Diệp Lâm cũng không động thủ thật. Hơn nữa chính ông ta khổ luyện một thân công phu, cho nên cũng không bị thương nặng.
Giờ đây, lại bái kiến Long Vương mới cho nên Từ đại sư cũng nóng lòng muốn chứng tỏ sức mạnh của mình.
Vừa lúc dùng ông già trước mặt này luyện tập, một lần nữa lập uy.
"Tốt nhất các người nên lên cùng nhau cả đi." Ông già lấy côn ra đập xuống đất, bình tĩnh nói: "Tôi đang vội!"
"Muốn giương oai ở trong Long Môn của chúng ta, trước hết phải vượt qua ta đã!" Từ đại sư lại lần nữa phấn chấn tinh thần. Cơ bắp và xương cốt toàn thân đột nhiên phát triển, dường như mỗi bước đi lại càng cao thêm một cái đầu.
"Loại khổ luyện một thân công phu này chỉ miễn cưỡng tính là cao thủ cấp ba." Ông già hơi nheo mắt lại: "Muốn đấu với tôi, ít nhất phải có thực lực trên cấp ba mới được!"
"Hừi Lại còn cấp ba? Cũng không sợ gió lớn thổi rách lưới!" Cách đối thủ tầm mười mét, Từ đại sư đột nhiên đấm một quyền ra, giống như mãnh hổ xuống núi, đầy khí thế
"Nếm thử một quyền của tôi đã"
Đối mặt với khí thế rào rạt của Từ đại sư, ông lão hơi nâng côn trong tay lên, rồi bất ngờ dùng khí thế quét ngang ngàn quân ra tay.
VùiI
Một âm thanh xuyên qua bầu trời truyền đến.
Từ đại sư chỉ cảm thấy hơi thở của mình như trở nên nặng nề hơn.
Bùm! Một giây tiếp theo, ông ta còn không kịp phản ứng.
Chỉ thấy thân hình to lớn của Từ đại sư giống như một quả bóng chày bị hất văng ra xa hơn mười mét.
"Hít?"
Đám người Hắc Long nhìn thấy, không khỏi hít một hơi lạnh.
Không ai ngờ rằng Từ đại sư ở trong tay đối phương, ngay cả một chiêu cũng không thể đỡ được?
Lúc này, sau khi Từ đại sư chật vật ngã xuống đất, toàn thân đã tê dại. Ông ta chỉ muốn nằm yên một lát.
Chuyện liên tiếp thất bại trong một ngày đã giáng một đòn nặng nề vào sự tự tin của ông ta.
"Ông... Rốt cuộc ông là thần thánh phương nào?" Hắc Long kinh ngạc hỏi.
"Già này đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Vương Phàm!"