“Loại người như cậu, về sau cách con gái tôi xa một chứt!”
Susan nghe vậy đã vội ngăn mẹ lại: "Mẹ! Mẹ nói gì thế?"
"Con đã nói với mẹ cả trăm lần rồi, người bạn cùng lớp này của con bị buộc tội oan!"
"Hơn nữa, con có thể làm việc trong công ty lớn của nhà họ Triệu đều nhờ vào mối quan hệ của Diệp Lâm!"
"Sao mẹ có thể nói những điều như vậy ngay khi vừa gặp người ta thế chứ? Thật quá đáng!"
Nói xong, Susan lại xin lỗi Diệp Lâm: "Thực xin lỗi, Diệp Lâm. Mẹ tôi là như vậy, bà ấy chỉ là thẳng tính thôi không có ý xấu gì đâu."
"Hừ!" Mẹ Tô hừ lạnh một tiếng: "Con còn nói là nhờ cậu ta có quan hệ sao? Về sau mẹ và cha con tính toán lại, công việc của con và cậu ta có thể có liên quan gì chứ?”
"Cậu ta không còn là thiếu gia nhà họ Diệp nữa. Chính bản thân mình còn khó tự bảo vệ, sao có thể giúp. con tìm việc làm chứ?”
"Con có thể vào một công ty lớn là vì con xuất sắc ưu tú."
Susan thấy mình không thể nói lại mẹ mình, lại sợ mẹ nói ra điều gì quá đáng vì vậy nhanh chóng kéo mẹ rời đi.
"Diệp Lâm, chúng tôi đi trước, cậu nhanh chóng trở về đi." Susan vẫy tay tạm biệt Diệp Lâm.
“Thằng nhóc kia, từ nay về sau tránh xa con gái của tôi ra!” Trước khi rời đi mẹ Tô còn không quên quay lại bổ sung.
"Mẹ, bớt nói vài câu đi!"
Hai mẹ con cứ cãi nhau mãi, không ai thuyết phục. được ai.
Vừa đến cổng tiểu khu.
Đột nhiên, hai người đàn ông mặc đồ đen lao ra khỏi một chiếc xe tải đậu bên đường.
Không một lời giải thích đã kéo Susan không kịp phòng bị vào trong xe.
Cửa xe đóng sầm lại rồi nghênh ngang phóng đi. “Ối!” Mẹ Tô lập tức hoảng sợ.
Sau khi ngơ ngác vài giây mới đột nhiên lớn tiếng kêu cứu.
"Cứu với! Có ai không? Bắt cóc!" "Có người đã bắt con gái tôi đi!" "Ah!"
Mẹ Tô lại lên xe đạp điện đuổi theo hướng chiếc xe tải đang bỏ chạy.
Nhưng làm sao chiếc xe hai bánh của bà ta có thể đuổi kịp một chiếc ô tô bốn bánh chứ?
Bà ta đuổi theo đến ngã tư nơi chia tay với Diệp Lâm vừa rồi thì thấy Diệp Lâm vẫn đứng đó.
Như tìm được vị cứu tinh, mẹ Tô vội vàng hét lên: "Diệp Lâm! Nhanh lên... Nhanh lên! Con gái của tôi đã bị chiếc xe tải đen đó bắt mất!"
"Nhanh giúp tôi đuổi theo!"
Lúc này, sắc mặt Diệp Lâm dần dần tối sầm, gương mặt anh lộ ra sát ý.
Cuối cùng anh cũng chờ được đại nạn của Susan xảy ra.
May mản là anh đã không rời đi ngay lúc đó.
Hơn nữa, vào lúc chiếc xe lao qua, Diệp Lâm cũng nhận ra một khuôn mặt quen thuộc thoáng qua trên cửa Sổ xe.
"Anh Tạ?"
Susan bị bắt cóc trong xe vừa kinh vừa sợ.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô ấy lập tức nhận ra một gương mặt quen thuộc giữa những gương mặt xa lạ.
"Anh định làm gì?"
Susan sợ hãi hỏi.
"Làm gì?"
Tạ thiếu gia nghiến răng nghiến lợi hung tợn quay lại nói: "Mày làm tao mất việc, cha tao cũng bị cách chức tạm thời! Tấy cả những chuyện này đều là do mày gây ra! Mày còn hỏi tao muốn làm gì sao?”
“Hôm nay tao sẽ khiến mày phải trả giá đắt!”