“Đừng!”
Chính vào lúc Diệp Lâm muốn ra tay, Susan lại đột nhiên bước tới vươn tay ra túm chặt lấy tay Diệp Lâm.
“Đừng để loại người này làm bẩn tay cậu!” Susan vội vàng khuyên nhủ.
“Cậu vừa mới ra tù, nếu lại dính tới mạng người thì đời này của cậu coi như xong.”
Diệp Lâm ngây người nhìn Susan, anh bỗng nhiên nhớ tới ngày mình ra tù, khi Kim Lũ Y tới tìm mình báo thù thì người ở bên cạnh mình cũng khuyên mình như vậy.
Ra tay với loại rác rưởi này, không đáng!
“Tôi vẫn luôn tin cậu bị oan!”
Susan tiếp tục nói.
“Đừng giết người! Đừng có để lại vết đen trên lý lịch!”
Ở trong mắt Susan đơn thuần thiện lương kia, Diệp Lâm vẫn luôn là người đàn ông trong mộng của cô.
Đây cũng là lý do ở trước mặt Susan, Diệp Lâm rất ít khi thể hiện bản thân mình.
Anh không muốn phá hủy hình tượng của mình trong lòng cô.
Không muốn khiến cô thất vọng. “Được!”
Nếu Susan đã mở miệng, vậy thì đương nhiên Diệp Lâm sẽ đồng ý.
“Chỉ có điều...Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha”
“Tôi phải tịch thu công cụ gây án của anh tai”
“Miễn cho sau này anh ta lại dùng thứ này hại cô gái khác!”
Cái gì? Susan nghe vậy nhất thời chưa phản ứng được.
Cô còn tưởng là mấy thứ như vũ khí khí giới linh tinh, còn cảm thấy mấy thứ này đâu có quan trọng lắm nhỉ?
“Susan, cha mẹ cậu tới kìa...
Diệp Lâm chỉ tay về một phía khiến Susan dời ánh mắt qua chỗ khác.
Chính vào lúc Susan quay đầu, Diệp Lâm ra tay nhanh như chớp.
Đầu tiên là phế thăng em của Tạ thiếu gia, sau đó đóng đỉnh tứ chỉ của anh ta xuống nền đất.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến Susan sợ tới mức giật thót mình. Tiếng kêu kia thảm thiết như vọng lên từ Địa ngục Cửu U, khiến người ta không rét mà run.
“Đừng quay đầu!”
Hình ảnh sau lưng không phù hợp với trẻ em.
Diệp Lâm ôm lấy bả vai Susan rồi nhanh chóng phá cửa sổ rơi xuống.
Sau khi hai người tiếp đất an toàn trong lòng Susan vẫn còn sợ hãi.
“Gậu làm gì anh ta rồi?” Susan bất an gặng hỏi.
“Cho anh ta một bài học nho nhỏ giúp anh ta phát triển trí nhớ thôi.”
“Chúng ta đi thôi!”
Diệp Lâm mang theo Susan rời khỏi nhà xưởng bỏ hoang này.
Chỉ cách một con đường nhưng nếu phía đối diện là đường phố phồn hoa thì bên này nơi khuất ánh mặt trời lại là nơi sinh ra vô số tội ác.
Diệp Lâm đi cùng Susan trên đường, đi được một lúc mà cô vẫn sợ hãi, giống như chưa hồi phục lại tỉnh thần †ừ nỗi khiếp sợ ban nấy.
Chỉ có điều Diệp Lâm không nhìn thấy đám khí đen trên đầu cô nữa rồi, chứng tỏ kiếp nạn này đã được vượt qua, cuối cùng anh cũng có thể yên lòng.
“San San!” Không lâu sau cha mẹ Susan chạy chậm tới. “San San, con không sao chứ?”
“Rốt cuộc là kẻ nào to gan lớn mật dám bắt cóc con? Cha nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!”
Một nhà ba người đoàn tụ bên nhau.
Tuy rằng Diệp Lâm đã cứu Susan nhưng mẹ của cô vẫn có thành kiến rất lớn với anh.
“Có phải là cậu ở bên ngoài chọc phải kẻ nào đó, kẻ thù không tìm thấy cậu cho nên mới bắt con gái bảo bối của tôi không?”
“Tôi nói rồi, cậu tránh xa con gái tôi ra”