Hóa ra là hổ phù trước đây đã thất lạc, vậy nên không thể tùy tiện phái người tới thay vị trí chiến thần.
Lần này triều đình chế tạo hổ phù mới. Vì để thuyết phục người trong thiên hạ, triều đình ra quân lệnh là người có năng lực sẽ được tiếp quản vị trí chiến thần.
Tất cả mọi người trong quân Ung Châu đều có tư cách cạnh tranh vị trí chiến thần.
Dù vậy, triều đình vẫn phái thêm cao thủ dự thi đế đề phòng bất cứ tình huống nào.
Có điều, tới nay vẫn chưa biết cái hổ phù hoàn toàn mới này có thể điều động được bao nhiêu quân Ung Châu.
Có đồng ý nghe lệnh hổ phù mới chiến thần mới, tất nhiên cũng sẽ có bảo thủ mong chờ chiến thần cũ trở về.
Đến thời điểm bàn giao, thế nào cũng sẽ xảy ra một số vấn đề tranh chấp.
Vì nhanh chóng ổn định lòng quân, khiến tất cả đều một lòng, lần tuyển chọn này được tổ chức rất hoành tráng
Trong lúc nói chuyện, xe đã chạy tới gần doanh địa.
Bởi vì đây là căn cứ quân sự quan trọng, cho nên cần phải đi bộ vào trong và phải có người đi cùng.
Rốt cuộc thì đây không phải là công viên trò chơi, tất nhiên là không thể tự ý lái xe đi rồi.
La thiếu đỗ xe xong rồi nói: “Xuống xe đi!"
Một hàng ba người vừa mới xuống xe thì đã thấy đám người Đường Y Y và Hàn Mộc Xuân.
Hân Mộc Xuân thấy Diệp Lâm dám đi theo, nhớ lại dọc đường đi Diệp Lâm bất kính với mình thì rất là khó chịu.
Vậy nên anh ta gọi điện thoại cho anh họ, nhờ anh họ nói với gác cổng là không cho Diệp Lâm vào trong.
“Cậu định làm cái gì nữa vậy?” Sau khi bắt máy, đối với yêu cầu của em họ Hàn Mộc Xuân, Lý Bình Lương cảm thấy khó hiểu, vốn định không xen vào.
“Anh họ, anh nghe em nói nha” Vì để anh họ ra tay, Hàn Mộc Xuân thậm chí cố ý hắt nước bẩn lên người Diệp Lâm, vu oan một vài tội có lẽ có có lẽ không: “Anh ta kia có hành vi cử chỉ rất kỳ lạ, lỡ như anh ta là đặc vụ do địch quốc phái tới thì sao?”
“Nói sao thì cuộc tuyển chọn chiến thần lần này cũng có liên quan đến khắp nơi, anh cũng không muốn giữa chừng xảy ra ngoài ý muốn, đúng không? Em cũng là người trong quân, em tin tưởng trực giác của mình, em lừa anh làm gì chứ?”
Nghe vậy, Lý Bình Lương cũng sợ nếu lỡ xảy ra ngoài ý muốn thì anh ta sẽ chẳng thể chổi tội của mình, vậy nên tuân theo nguyên tắc thà rằng giết sai cũng không thể bỏ sót, nói: "Được rồi, cậu gửi ảnh chụp của thắng nhãi kia qua đây đi, anh sẽ sắp xếp.”
“Cảm ơn anh họ” Hàn Mộc Xuân nghe vậy thì rất vui mừng, vội vàng chụp lén Diệp Lâm một tấm ảnh rồi gửi cho anh họ, sau đó chỉ đợi trò hay mở màn.
Lúc này, Đường Y Y và vài tên đại thiếu cùng giới đang tụ tập một chỗ, chuẩn bị cùng nhau đi vào trong doanh địa.
“Đợi đã!" Lúc này, Hàn Mộc Xuân tràn đầy tự tin đi tới, nói: “Để tôi dẫn các cậu đi vào, chỉ có anh ta là không được đi vào!”
Dứt lời, Hàn Mộc Xuân chỉ về phía Diệp Lâm.
Cái gì?
Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt khó hiểu.
Tuy rằng Diệp Lâm là người lạ, nhưng thấy anh ta đi cùng Tân Tịch Dao nên mọi người cũng không nói gì nhiều.
“Anh Hàn, anh có ý gì vậy?" Tân Tịch Dao có chút bực bội.
“Không có ý gì cả” Hàn Mộc Xuân nói: “Tôi vừa nhận điện thoại của anh họ tôi, nghỉ ngờ anh ta có vấn đề về thân phận, không đủ tư cách đi vào bên trong.”
“Tốt nhất là các cậu cũng cách xa anh ta một chút, để tránh bị liên lụy và mất đi tư cách đi vào bên trong”
Cái gì?
Nghe vậy, mọi người đều giật mình.
Thân phận có vấn đề?
Chẳng lẽ anh ta là gian tế nước ngoài hả?
“Ha ha, quả nhiên là..“ Đường Y Y vui sướng khi người gặp họa: "Từ ánh mắt đầu tiên là tôi đã cảm thấy anh ta có chỗ không đúng rồi. Dao Dao, cậu mau cách xa anh ta một chút."
Đám con nhà giàu xung quanh vốn dĩ liền có chút ghen ghét khi thấy Tân Tịch Dao thân thiết với Diệp Lâm, nghe vậy thì cũng nhân cơ hội lên tiếng.
“Tân đại tiểu thư, thân phận của anh ta có vấn đề, cô mặc kệ anh ta đi"
“Đúng vậy, chúng ta mau vào trong đi, dù sao cô cũng đâu quen biết anh ta!"
Thấy vậy, Diệp Lâm liền biết ngay là Hàn Mộc Xuân giở trò quỷ. Có điều, mình là truyền nhân của chiến thần, sao có thể sợ mấy cái trò vặt vãnh này chứ?
“Dao Dao, cậu mau lại đây!” Đường Y Y vội vàng kéo bạn thân cách xa Diệp Lâm.
Nhưng mà, càng là những lúc như thế này, Tần Tịch Dao càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình: “Các cậu vào đi thôi, nếu anh Diệp không đi thì tớ cũng không đi”
Cái gì?
Nghe vậy, mọi người đều rất khó hiểu.
Bọn họ không hiểu vì sao Tần đại tiểu thư lại làm như vậy? Chẳng lẽ là thích thắng nhãi kia?
Trong nhất thời, bọn con trai đều nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt nhìn tình địch.
Thật sự không hiểu thẳng nhãi kia rốt cuộc có tài đức gì mà có thể khiến cho người đẹp nhất Tân Lĩnh cố chấp đi theo anh ta?
Ngay lúc hai bên đang dây dưa.
“Đám nhãi ranh các con tụ tập ở đây nói chuyện gì vậy? Còn không mau đi vào bên trong đi?"
Một đám đàn ông tây trang giày da đột nhiên đi tới, tất cả đều là nhân vật có tiếng, đại lão thương giới Ung Châu, cũng là bậc cha chú trong nhà của đám con cháu nhà giàu bên kia.
“Bọn con đang định đi vào trong!"
“Có điều ở đây có một tên không rõ thân phận."
Không rõ thân phận?
Đám đại lão nhìn theo hướng chỉ của đám con cháu rồi thấy được Diệp Lâm.
Trong đám bọn họ có khá nhiều đại lão thương nghiệp từng gặp Diệp Lâm ở Yến Kinh, thậm chí hai bên còn ký khá nhiều dự án hợp tác.
Dù rằng sau đó Diệp Lâm đắc tội với đại thiếu viện kiểm sát, bọn họ sợ bị liên lụy nên sôi nổi đi về.
Có điều, sau lưng Diệp Lâm vẫn còn cao nhân thần bí, lại thêm có người của bộ tài chính bảo đảm, vậy nên Diệp Lâm vẫn là một sự tồn tại khiến bọn họ phải ngước lên nhìn.
Lúc gặp lại Diệp Lâm, bọn họ không dám làm lơ, sôi nổi đi lên chào hỏi thân thiết.
“Diệp tiên sinh?"
“Hóa ra là cậu hả Diệp tiên sinh?”
“Sao cậu tới Ung Châu mà không báo trước một tiếng, để tôi phái người đi đón cậu?”