Cả bọn nói chuyện cổ phiếu, chuyện nhà đất, tình hình đầu tư, Thiệu Ly nghe hiểu được từng chữ nhưng từng chữ chắp nối cấu thành một câu lại chẳng hiểu gì. Mà cậu cũng không muốn hiểu.
Tầm mắt của cậu rơi vào giữa không trung, không tập trung vào điểm nào cả.
Cậu nhớ khi đó hỏi Thiệu Phỉ có phải ghét bỏ bọn họ, ghét bỏ cái nhà này? Lúc ấy cảm giác chỉ là câu nói nhảm, không phải thật. Cậu tưởng đời này, cậu và Thiệu Phỉ tuy ầm ĩ cãi nhau, tuy náo loạn, tuy quan niệm trái ngược, sở thích khác nhau nhưng người nhà vẫn là người nhà. Mặc dù cậu thực sự ghét Thiệu Phỉ thiếu tự trọng, mắng cô nhưng cũng không thật lòng ghét bỏ cô, coi thường cô. Và cô cũng thế. Đúng vậy, cậu tin như thế.
Mặc dù hơn 7, 8 năm đã trôi qua, cậu vẫn tin rằng: bất kể Thiệu Phỉ làm náo loạn thế nào cũng trước sau coi cậu là người thân nhất; cho dù không liên lạc nhưng vẫn nhớ nhung.
Suốt cuộc đời mỗi con người, có mấy người có thể thật lòng yêu thương người thân của mình, không màng được hồi đáp?
Giống như cha mẹ lúc nào cũng làm ta phát phiền, trông nom ta, chẳng phải vì muốn tốt cho ta hay sao? Ai dám nói cha mẹ không thương mình?
Sao có khả năng đó được? Huống gì cậu và Thiệu Phỉ, ngoài hai người bọn họ ra thì cũng không còn người thân nào khác.
Thế nhưng, trong khoảnh khắc, Thiệu Ly thật không dám tự cho là đúng, lừa mình dối người thêm nữa.
Thiệu Phỉ không cho Lý Duy gọi cậu là “cậu”. Cô không muốn Lý Duy biết cậu là ai. Cô rõ ràng đã làm như thế, thậm chí không muốn chỉ có hai người cùng nhau ăn riêng một bữa cơm, tâm sự chuyện dạo gần đây. Lời nói và việc làm của cô tuy rất nhỏ, nhiều hoặc ít, tỏ ra rằng ngôn ngữ, cử chỉ của cậu không phù hợp với thân phận của cô; khiến cô xấu hổ, khó chịu, bất đắc dĩ thậm chí có phần ghét bỏ.
Cô không còn giống trước kia, cùng điên khùng, cùng náo loạn với cậu; cười nói rằng đám người kia có bao nhiêu giả dối? Nhưng bây giờ, đường ranh giới giữa họ đã quá rõ ràng, chia họ thành hai cực đối lập. E rằng Thiệu Phỉ cũng không muốn gặp lại cậu.
Cô vốn không có ý định gặp cậu.
Cô thực sự ghét bỏ cậu.
Lời nói trước đây của cậu đúng là có khả năng tiên tri.
Chao ôi…
Tất cả mọi người vui vẻ thong dong nói chuyện với nhau, duy chỉ có Thiệu Ly như vịt lạc giữa bầy thiên nga, vừa xấu xí vừa thô kệch, không dám mở miệng.
Chuyện cũ trước kia trong đầu cậu rất rõ ràng, đếu giờ phút này mới ý thức được: người phụ nữ cao nhã xinh đẹp ngồi đối diện không còn là Thiệu Phỉ ngồi trên gióng xe đạp của cậu, giang hai tay lớn tiếng nói, Ly Ly, đạp nhanh lên một chút, đạp nhanh lên một chút, không phải là Thiệu Phỉ ôm lấy lưng cậu, cười nói, Ly Ly, em phải cõng chị cả đời.
Thiệu Phỉ yêu dấu của cậu đã… mất rồi.
Thiệu Ly thoáng ngẩng đầu, bộ dạng dường như đang nghe mọi người nói giỡn. Đầu tiên, cậu yên lặng nghe xong một chặp, sau đó nói một hai câu, tiếp đến thậm chí bắt chước bọn họ cười rộ lên.
Cậu kể chuyện mấy năm nay gần đây, cũng nói mấy chuyện cũ ngày xưa, vừa nói vừa bịa thêm vào cho màu mè, sinh động như thật, giống như những chuyện kia đều ở trước mắt. Thậm chí ngay cả Lý Duy trước giờ không hợp với cậu cũng bị chọc cười, còn theo cậu hỏi: “Thế xong sao nữa? Xong sao nữa? Chú kể tiếp đi.”
Thiệu Ly véo má nó, cười nói: “Chú liền bảo hắn, được, muốn ta gọi người là ông nội, chờ đến lúc đội Brazil đấu với Trung Quốc trong trận chung kết nhé.”
Mọi người, ngoại trừ Thiệu Phỉ, cũng không nhịn được cười.
Ai cũng hiểu được ý tiếu lâm trong đó, Lý Duy không hiểu lắm, nó hỏi Thiệu Ly: “Thế đội Brazil có thắng đội Trung Quốc không? Chú vẫn phải gọi ông nội chứ?”
Thiệu Ly nhìn nó, nói: “Nhóc con, cháu còn có mười vạn câu hỏi tại sao nữa à? Muốn biết đáp án, sau này xem nhiều chương trình thể thao một chút, biết không? Thích chơi bóng rổ đúng không? Cái này hay, dễ nổi. Không như đá bóng, nhìn hoài không thấy bạn nữ nào, nhất là ở chỗ bọn chú.”
Mấy câu của cậu khiến một tràng cười rộ lên.
Sau đó, Thiệu Ly rất thản nhiên rót đầy một ly rượu, đứng lên giơ tay mời cả bàn, cuối cùng, lúc đến lượt Thiệu Phỉ, cậu cười giống như trước kia, nói: “Phỉ Phỉ… chị…” hiện tại, mọi người đều gọi cô như vậy: “Bữa tối nay rất cảm ơn chị. Em chúc chị sau này mọi việc thuận buồm xuôi gió, tiền đồ xán lạn, mọi người đều tốt. Chén này tôi uống, mọi người tùy ý.”
Tiếp đến, cậu bưng chén rượu lên uống ừng ực, không sót lại giọt nào. Mỗi một ngụm đều như muốn nói với người trong những năm tháng thanh xuân ấy, những chuyện hồi đó một câu tạm biệt.
Không ai biết trong lòng cậu lúc này cuồn cuộn nham thạch nóng chảy, cũng không có ai nhận ra cậu có gì khác thường. Thậm chí ngay cả Thiệu Phỉ cũng nghĩ cậu rất bình thường. Cho nên cô sẽ không biết, trong một đêm bình thường như đêm nay, trên đời này, đã có một người duy nhất từng toàn tâm toàn ý với cô, vì cô mà khóc, vì cô mà cười, bênh vực cô bất kể lúc nào cô cần, người ấy đã chính thức nói với cô lời tạm biệt rồi.
Như thể bao nhiêu chuyện đã qua chỉ là một giấc mộng.
Uống xong một chén, bọn họ tiếp tục nói chuyện phiếm, đủ thứ chuyện nam chuyện bắc, cuối cùng Thiệu Ly nói đến mức không còn gì để nói nữa mới móc ra cái đồng hồ hàng nhái, nói: “Xin lỗi các vị, tôi phải đi trước, chậm nữa sẽ không còn xe. Sau này có cơ hội, tôi xin mời mọi người một bữa.”
Đây chỉ là câu lời khách sáo, ai cũng hiểu.
Sau đó, cậu cầm áo khoác mặc lên, hai ngón tay búng ra tiếng, nháy mắt với Lý Duy, nói: “Duy Duy, nhớ sau này phải chăm lo cho Phỉ Phỉ nha. Nam tử hán không phải tự nhiên mà trưởng thành, cơ bắp không phải tự nhiên mà có, cơm cũng không phải là cho cháu ăn không không phải trả tiền, biết không?”
Lý Duy bị động tác của cậu chọc cho cười khanh khách, cũng bắt chước búng hai ngón tay.
Thiệu Ly cười cười, dứt khoát quay đầu, tới chỗ rẽ, mu bàn tay giơ lên hướng về phía bọn Thiệu Phỉ vẫy vẫy, sau đó khuất bóng sau bức tường.
Đó là hành động quen thuộc của Thiệu Ly hồi trẻ khi nói lời giã từ, Thiệu Phỉ có chút ngây người.
Lý Duy còn đang thắc mắc: “Phỉ Phỉ, chú ấy là ai thế? Thật thú vị nha.”
Không ai nói cho nó biết.
Lý Hữu ngồi yên lặng, chậm rãi đảo nhẹ ly rượu đỏ trong tay.
Đúng vậy, cho tới giờ em vẫn rất thú vị.
Trước đã thế, giờ vẫn thế.