Cậu sờ soạng đốt điếu thuốc. Kỳ thực, mấy năm nay, vì Thiệu Hiểu Tây, cậu cơ bản đã cai thuốc lá. Nhưng lúc này, Thiệu Ly rất cần một điếu để bình tĩnh tâm trạng.
Cậu chẳng thèm quan tâm Lý đại thiếu có phản cảm hay không.
Yên lặng trong chốc lát, Thiệu Ly nói: “Chuyện khác đều có thể thương lượng, duy có chuyện này, tôi —”
Lý Hữu ngắt lời: “À, không phải là muốn chia rẽ hai người. Ý của tôi là hy vọng em có thể đưa Tiểu Tây quay về sống ở thành phố S. Thành phố H này xa quá, tôi không có cách nào chăm lo cho hai người được cả.”
Mẹ nó!
Lý đại thiếu nói đúng trọng điểm chút được không.
Sấm to mưa lớn cũng có thể hù chết mấy người yếu tim đó.
Tâm trạng lo lắng phấp phỏm của Thiệu Ly tối nay rốt cuộc cũng giảm xuống một nửa.
Nhưng cậu nhất quyết không thừa nhận mình không có can đảm, tuy yêu cầu mang Thiệu Hiểu Tây quay về thành phố S của Lý đại thiếu không thể gọi là công bình chính nghĩa nhưng so với Lý thiếu gia không thèm nói lời nào đã mang Thiệu Hiểu Tây của cậu đi thì thế này đã đủ khiến Thiệu Ly đến mộ bà thắp hương cảm tạ tổ tiên phù hộ rồi.
Lúc này, cậu thực muốn vỗ vai Lý Hữu, nói: Đa tạ Lý thiếu gia hạ thủ lưu tình.
Lại cũng muốn giả bộ nói với Lý Hữu: anh bảo tôi thu dọn tôi sẽ thu dọn ngay? Chuyện buồn cười. Tôi còn ở đây không chịu đi, anh giết tôi chắc?
Sau đó, cậu nói: “Lý thiếu gia, không phải là ngài có mắt lửa ngươi vàng sao? Hoàn cảnh nhà tôi thế nào chẳng lẽ ngài không biết?”
Lý Hữu thản nhiên đáp: “Thiệu Ly, không phải tôi có mắt lửa ngươi vàng mà là cậu không hiểu gì về tôi.” Đại khái coi Thiệu Ly thực sự “thông minh có hạn” nên tử tế mà giải thích một câu: “Cậu chưa quên báo cáo kiểm tra vẫn còn trong tay tôi ha.”
Làm sao mà quên được?
Thiệu Ly nghĩ thầm, mi “làm” ta rồi còn bày ra chuyện thất đức, phỏng chừng cả đời này ta cũng không dám quên.
Lý Hữu còn nói: “Trong đám bạn của tôi có người cũng giống cậu. Vì thế khi gặp Tiểu Tây lần đầu tiên, tôi đã nghi ngờ rồi.”
Thiệu Ly không còn lời nào để nói, chỉ có thể vờ ngớ ngẩn cười gượng hai tiếng, tỏ ra đã hiểu tại sao mình nằm cũng trúng đạn.
Lúc này cậu không còn rảnh mà quan tâm Lý Hữu nghĩ gì nữa. Cậu biết Lý Hữu khôn khéo, thế còn con gái cậu, nó biết được bao nhiêu.
Con gái cậu không dễ bị gạt đâu.
Những năm qua, tuy Thiệu Hiểu Tây hiểu chuyện, chuyện gì cũng không hỏi nhưng tuyệt không có nghĩa là nó không nghi ngờ.
Thiệu Ly ngơ ngẩn xuống xe, nhớ lại hồi biết có Thiệu Hiểu Tây thật sự gian khổ.
Cậu thậm chí đã tưởng, nếu có lúc nào đó nói cho Thiệu Hiểu Tây biết sự thực, Thiệu Hiểu Tây bị Lý đại thiếu nịnh ra nói vào, lại thêm tiền bạc bồi đắp mà nghiêng ngả lập trường, vội bỏ theo Lý đại thiếu, để lại cậu cô đơn một mình thì làm sao đây.
Cậu lê từng bước lên nhà, từ đầu chí cuối không hề chú ý tới việc Lý Hữu chưa rời đi hay đi lúc nào.
Lết lên đến nơi, mở cửa, Thiệu Hiểu Tây đứng ở chờ bố, vẻ mặt có chút khẩn trương: “Ly Ly, sao ba nói chuyện lâu thế?”
Thiệu Ly nói: “Không có việc gì, không có việc gì. Con biết ba rồi đó, mở miệng ra là không dừng lại được.”
Thiệu Hiểu Tây nói: “Cũng đúng.”
Có điều, cô bé bán tín bán nghi nhìn Thiệu Ly.
Thiệu Ly muốn nói: con gái, con nên đánh răng đi ngủ đi. Sáng sớm mai còn phải đến trường, biết không hả?
Lại muốn nói: Không phải là ba không muốn nói thật với con. Thật sự chuyện này quá phức tạp, con chỉ mới lớn hơn cây củ cải một chút. Con không biết chứ có nhiều đứa trẻ vì biết thân thế của mình mà nhất thời luẩn quẩn trong lòng, trở nên hư hỏng. Ba vẫn định chờ thêm vài năm nữa sẽ nói cho con biết sự thật.
Nhưng thật sự có tác dụng sao?
Thiệu Hiểu Tây ngày hôm nay không biết nhưng còn ngày mai, ngày mốt?
Cậu không nói, chẳng lẽ Lý Hữu cũng không?
Thiệu Ly nghĩ đến đau đầu nhức óc.
Cậu hất giày, ngồi xuống ghế sa lon, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, bảo Thiệu Hiểu Tây: “Bé cưng, ngồi xuống đây, ba có việc muốn nói với con.”
Thiệu Hiểu Tây có chút chần chờ, ngồi xuống.
Thiệu Ly cúi đầu, nghĩ một lát, hỏi: “Cục cưng, con thấy bác Lý thế nào?”
Thiệu Hiểu Tây nói: “Rất tốt.”
Tâm trạng Thiệu Ly rơi phịch xuống.
Cậu khó khăn nói: “Này, nếu như, ba nói cho con biết, con thực ra là… con gái của bác Lý thì sao?”
Thiệu Hiểu Tây chẳng hề tỏ ra kinh ngạc, bĩu môi: “Con chả thấy sao cả.”
Tâm trạng Thiệu Ly nhất thời lạnh buốt, đoán chừng là sáng nay Lý Hữu đã qua nhà mình nói cho con bé biết.
Thật quá thể đáng!
Cậu nói: “Ừ, như vậy cũng tốt, con không cảm thấy kỳ quái là tốt rồi. Ba sợ làm con sợ.”
Thiệu Hiểu Tây nhìn cậu: “Ba?”
Thiệu Ly xoa đầu cô bé, cắn răng nói: “Vừa rồi, ở dưới đường, ba và bác Lý bàn việc này. Bác Lý có ý muốn cho con quay về thành phố S học, hy vọng thường xuyên được gặp con.”
Thiệu Hiểu Tây chẳng mấy khi lộ ra vẻ hoảng hốt, hỏi: “Ly Ly, ba đồng ý?”
Thiệu Ly gật đầu: “Yêu cầu này của ông ấy cũng không phải là quá đáng.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiệu Hiểu Tây tái đi, viền mắt bắt đầu đỏ lên: “Ly Ly, sao ba có thể như vậy chứ?”
Thiệu Ly lại càng hoảng sợ, vốn Thiệu Hiểu Tây hầu như chẳng bao giờ khóc
Cậu nói: “Con gái, sao lại khóc?” Vừa nói vừa lau nước mắt cho Thiệu Hiểu Tây.
Thiệu Hiểu Tây không cho, nhìn cậu bằng ánh mắt lên án: “Ly Ly, ba nuôi con nhiều năm như thế, sao có thể nhường con cho người khác? Con không phải là người thân của ba sao?”
Đôi mắt to xinh đẹp của cô bé long lanh nước.
Cô nói: “Cho dù ba không phải ba ruột của con nhưng nuôi con lớn lên bấy lâu nay, ba có thể bỏ con được sao? Con nghĩ kỹ rồi, nhà chúng ta không có tiền, ba con mình chỉ có nhau. Con năm nay có thể đọc được sách lớp sau rồi, con định nếu con cố gắng thêm nữa, chăm chỉ thêm nữa, sau này chúng ta sẽ sống khá hơn. Tương lai không kiếm được nhiều tiền, không mua được phòng lớn hơn cũng chẳng sao. Chúng ta trước giờ vẫn sống như vậy, chẳng tốt hay sao? Ly Ly, giờ ba kiếm tiền nuôi con, sau này con sẽ nuôi ba. Chúng ta cả đời sống chung với nhau, chẳng phải tốt hơn sao? Sao ba có thể đưa con cho người khác? Sao ba có thể làm như thế?”
Cô bé ít khi khóc kịch liệt, đứt gan đứt ruột như thế, lại không cho Thiệu Ly lau nước mắt cho mình mà chỉ ra sức quẹt.
Cô khóc đến mức tim Thiệu Ly đau nhức, nhưng lại vô cùng an ủi khiến khoanh mắt Thiệu Ly cay xè, muốn kìm cũng không kìm được..