Sau đó, kỳ nghỉ hè gần 3 tháng chớp mắt một cái đã trôi qua.
Thiệu Ly được giới thiệu làm tư vấn qua điện thoại cho một công ty, tiền lương tuy không cao nhưng cũng gánh vác được sinh hoạt phí cho hai người. Nói chung là ổn.
Lúc nhàn rỗi còn có thể làm thêm chút việc ngoài giờ kiếm thêm khoản tiền tiêu vặt. Cứ thế thuận thuận lợi lợi qua ba năm, Thiệu Phỉ cũng chỉ còn nốt một năm cuối.
Ngày hè đó, Thiệu Ly và đồng nghiệp tên Đường Toàn đổi ca, qua trường học đón Thiệu Phỉ.
Hai người vừa gặp mặt, Thiệu Phỉ đã khó nén kích động, ôm cổ cậu nhảy tưng tưng: “Trời ơi, Ly Ly, MES vừa gọi điện cho chị, nói muốn chọn chị. Trời, chị vậy mà có thể gia nhập MES, MES tiếng tăm lừng lẫy đó nha. A a, chị muốn điên rồi, điên rồi điên rồi…”
Cô hoa chân múa tay vui sướng nói, bá lấy cổ Thiệu Ly, chuột sa chĩnh gạo nha, điên đến mức ngay cả người qua đường cũng phải nhìn sang.
Thiệu Ly cũng vui vẻ, cũng náo loạn theo, vuốt vuốt mái tóc dài của Thiệu Phỉ bị gió thổi loạn, nói: “Đi, đi về nhà đã, kể cho bà nghe. Bà ở dưới kia cũng mừng.”
Thiệu Phỉ vui vẻ gật đầu, đang định ôm lấy Thiệu Ly đón xe về, bỗng đi được hai bước sực nhớ ra cái gì đó bèn dừng lại nói: “A, vui quá hóa điên rồi. Thiếu chút nữa đã quên nói với em, hôm nay sợ rằng chị không về được. MES hẹn chị ăn tối, đại khái là bàn chuyện ký hợp đồng ấy mà.”
Thiệu Ly nói: “Vậy cũng được, định đến quán cơm nào nói chuyện vậy? Em chờ chị bên ngoài.”
Thiệu Phỉ đương nhiên mừng rỡ gật đầu, nói ra một địa chỉ, niềm vui này nhất thời chưa qua được, bèn kéo Thiệu Ly vào con hẻm chuyên đồ ăn vặt sau trường, chén bánh trôi rượu nếp.
Hớn hở húp canh, tưởng tượng tương lai tươi sáng sắp tới, cả hai người đều rất không tiền đồ cười toe toét.
Buổi tối, Thiệu Ly đưa Thiệu Phỉ đến nhà hàng còn mình ngồi trên sofa đặt trong góc phòng khách của quán chơi game trên di động giết thời gian.
Chém dưa hấu, bắn chim nhỏ, không hề thấy nhàm chán.
Lúc cậu đang vùi đầu “hăng say chiến đấu”, bỗng vô tình ngẩng lên nhìn thoáng qua, bắt gặp hai người con trai đang hôn môi sau cây cọ cao ngang hông.
Một người trong số đó, nếu như Thiệu Ly không nhìn lầm thì chính là ngôi sao trẻ đang lên – An Tiếu.
An Tiếu là người đồng tính? Thiệu Ly có chút giật mình. Có điều, cậu nghĩ cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên lắm. Thành phố S lớn như vậy, chuyện cổ quái hiếm lạ gì mà không có, huống hồ là giới giải trí.
Trước đây không lâu, chả phải có báo lá cải đăng tin nhà giàu nào đó đang bao nuôi một nam minh tinh sao? Hai người ở nước ngoài tay trong tay, bị chụp trộm khiến vợ ở trong nước tức giận chửi ầm lên là nam hồ ly tinh. Chỉ tiếc người này tài lực thực sự hùng hậu, ảnh ót tung lên mạng mặt rõ rành rành, báo chí cũng đăng, vậy mà về sau không ngờ sự việc bị cho chìm xuồng.
Mà nói đi cũng phải nói lại, nghe thì nghe vậy chứ lúc tận mắt chứng kiến một đại minh tinh và một người đàn ông ôm ấp thân thiết, người dân thường như Thiệu Ly vẫn không thể tránh khỏi bị chấn động. Cậu đang do dự có nên đổi chỗ không. Tính tới tới lui, kết quả là chậm một bước.
Một trong hai người kia cảm nhận được ánh mắt của cậu, xuyên qua cành lá xanh um tươi tốt của cây cọ, nhìn sang phía này. Thiệu Ly bị đường nhìn sắc bén “soi” đến mức dựng đứng cả lông tóc trên người, vội vàng cúi đầu nhìn điện thoại di động, làm bộ đang chăm chú nghiên cứu gì gì đó.
Đến mức này rồi thì càng không thể làm rối thêm nữa. Dù sao cũng chỉ ngăn cách có một gốc cây cảnh, ai có thể đảm bảo mình đã nhìn thấy rõ cái gì. Mười giây sau, một đôi giày da thượng hạng xuất hiện và dừng lại trước mắt cậu.
Người đó hỏi: “Cậu chụp ảnh?”
Chính là An Tiếu.
Nghe giọng điệu của anh ta thì có vẻ đã đem Thiệu Ly xem thành paparazzi.
Má ơi, có trời làm chứng, cậu không có sở thích thọc mạch chuyện riêng tư của người khác.
An Tiếu không kiên nhẫn: “Này, tôi đang hỏi cậu đó, nghe thấy không hả?”
Lúc ấy, trong đầu Thiệu Ly đã hiện lên mười tám khúc quanh, xoay qua vô số ý niệm. Cậu nghĩ không việc gì thì không nên mua dây buộc mình. Vì vậy, cậu ngẩng đầu, tươi cười hàm hậu với đối phương, chỉ chỉ vào cổ mình, ra hiệu “tôi không nói được”, sau đó lại gõ lên di động dòng chữ “tôi không thể nói. Anh có chuyện gì không?”
Cậu giả vờ rất giống. An Tiếu có vẻ không ngờ lại gặp chuyện như thế, lập tức sửng sốt.
Thiệu Ly cười như điên trong bụng, lại gõ loạn lên điện thoại: Anh tìm người à? Xin lỗi, tôi chưa từng gặp anh. Hay anh nhận lầm người?
Ý thức được người thanh niên trước mắt này đúng là người câm, An Tiếu vốn cau mặt, mới dễ coi hơn chút, thấy trên tay Thiệu Ly là một chiếc điện thoại rẻ tiền không có camera, vừa buồn cười vừa khinh thường… nhếch mép một cái, thở ra một hơi, nói: “Vậy chắc là tôi nhầm.”
Thiệu Ly ở trong lòng cười trộm, tặng miễn phí hai người kia một cái cười toét miệng, sau đó “yên tâm thoải mái” cúi đầu tiếp tục chăm chú chém dưa hấu, vừa chơi vừa lẩm bẩm trong bụng: Tốt tốt, bà chị nhà này dạo gần đây mê An Tiếu vô cùng, giờ biết An Tiếu là gay, có thể an tâm 120% rồi.
Thời buổi này, người đẹp trai quả thực rất nhiều, nhưng người ra được phòng khách, vào được phòng bếp như Thiệu Ly đây sợ là thắp đèn cũng không tìm được mấy người.
Lúc này, Thiệu Ly chỉ thiếu nước giơ hai tay hai chân mà lên weibo của An Tiếu, động viên cậu ta come out thôi.