Rất nhanh đã đến thứ năm.
Lúc Thiệu Ly đang kiểm tra động cơ xi-lanh xe thì nhận được điện thoại của Lưu Ưu, nói Thiệu Phỉ cuối tuần này rảnh muốn gặp Lý Duy, bảo cậu trước giờ cơm trưa đưa Lý Duy đến.
Thiệu Ly nói: “Vậy nó phải nghỉ học một bữa rồi.”
Lưu Ưu lơ đễnh, cười nói: “Không còn cách nào khác, Phillip không ở nhà mấy bữa, Phỉ Phỉ đều không ngủ được. Đúng rồi, tiện thể xin cho Phillip nghỉ một tuần đi, tôi xem chừng không để Phillip ở đây 5,6 ngày thì Phỉ Phỉ không buông đâu.” Sau đó cô nói địa điểm gặp mặt.
Thiệu Ly đành phải dừng việc đang làm dở, đến trường học đón Lý Duy.
Trên đường đi, Lý Duy trông rất vui vẻ, nó hình như chờ đợi ngày này đã rất lâu .
Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng Nhật Bản, vị trí tương đối kín, không mở cho người lạ vào.
Thiệu Phỉ mặc một cái váy dài màu rượu, rất tao nhã ngồi đối diện họ, nói: “Muốn ăn gì thì gọi đi, đầu bếp nhà hàng này là người Nhật Bản, tay nghề rất tốt, hiếm khi có dịp nếm thử.”
Thiệu Ly cười: “Tay nghề tốt, giá cả khẳng định cũng không rẻ.”
Thiệu Phỉ cười nhàn nhạt, Lưu Ưu hỏi: “Phillip tuần này ở chỗ của cậu, chắc cậu cảm thấy rất phiền nhỉ?”
Thiệu Ly thuận miệng nói: “Cũng không đến nỗi nào.”
Bên kia, Thiệu Phỉ cười bế Lý Duy, ôm vào lòng, hôn nó, hỏi: “Con có nhớ nhà không, Duy Duy?”
Lý Duy đang trườn người ra xem thực đơn, có lẽ cảm thấy Thiệu Phỉ đang quấy rầy nó gọi món, có chút khó chịu, chùi mặt nói: “Phỉ Phỉ, tại sao lại bắt con ở lại nhà chú. Con không muốn ở đó. Nhà của chú rất nhỏ, còn không bằng chỗ ở của Cầu Cầu. Con muốn ăn cơm xong rồi về nhà. Hôm nay con không muốn đi học, con phải về nhà chơi điện tử.”
Thiệu Phỉ vừa trải khăn ăn cho nó, vừa dỗ: “Rồi, rồi, ăn cơm xong rồi chúng ta về nhà, hôm nay không đi học.”
Lý Duy cao hứng ầm ĩ thúc giục, đòi ăn cơm: “Nhanh lên nhanh lên.”
Thiệu Phỉ chỉ đành dỗ nó, vừa mới nói được hai câu, bất chợt nhìn thấy gì, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ gọi: “Kim, thật là trùng hợp.”
Cô đẩy ghế, đứng dậy.
Giọng điệu cùng gương mặt của cô đều thể hiện sự mừng rỡ.
Thiệu Ly vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lý Hữu đi cùng Chu Mạnh và một thằng nhóc khoảng mười một, mười hai tuổi, kế bên còn có một cô gái trẻ. Khác với Thiệu Phỉ xinh đẹp nhưng khoa trương, cô gái này toát nên vẻ đẹp nhu hòa từ bên trong.
Tầm mắt Lý Hữu lướt qua Thiệu Phỉ, nhìn Thiệu Ly.
Sau đó, Lưu Ưu đứng dậy, đi đến chào hỏi bọn họ, Lý Duy cũng nhảy xuống ghế, chạy qua ôm chầm lấy Lý Hữu.
Trong khoảng thời gian ở nhà Thiệu Ly, mỗi ngày nó đều gặp mặt Lý Hữu nên càng ngày càng thân thiết với Lý Hữu .
Chu Mạnh nhanh chóng quét mắt đến chỗ Thiệu Ly, nhìn Thiệu Phỉ cười, hỏi: “Chị Phỉ đang có khách à?.”
Thiệu Phỉ cười, không nói gì, nhìn vào cô gái trẻ, hỏi: “Chị Tô Viện, đã lâu không gặp, chị trở về từ bao giờ vậy?” Sau đó, lại vui vẻ nói: “À, đây chắc là Tony, đã lớn đến thế này rồi sao?”
Tô Viện nói: “Đúng vậy, chị vẫn muốn mang Trình Trình qua chơi với Duy Duy.” Cô vỗ vỗ vào lưng đứa nhỏ nói: “Lý Trình, đây là Antie Thiệu Phỉ.”
Thanh âm mềm mại, khiến người khác phải chú ý.
Lý Trình nói: “Chào Antie.”
Thiệu Phỉ cười, nói: “Tony còn nhỏ mà chững chạc hơn Phillip nhiều, rất ra dáng người lớn”
Lý Trình nói: “Cám ơn Antie.”
Tô Viện nói: “Đừng khen nó, lúc nào cũng giống ông cụ non. So ra, chị vẫn thích Duy Duy hơn, vừa hoạt bát vừa đáng yêu.” Cô nhìn Thiệu Ly gật đầu xem như chào hỏi, nói với Lý Hữu: “Khó có dịp trùng hợp, đến đây còn gặp được Thiệu Phỉ, hay là cùng ăn chung một bàn?”
Chu Mạnh lên tiếng cản: “Chị Viện, Phỉ Phỉ đang tiếp khách, chúng ta không nên quấy rầy họ.”
Tô Viện có chút ngượng ngùng: “Thật ngại quá, tại chị quên mất. Thật có lỗi nha Thiệu Phỉ, đành để bữa khác vậy”
Chu Mạnh nói: “Đúng vậy, hôm nay chúng ta đừng nên quấy rầy chị Phỉ.”
Hắn mỉm cười nhìn Lý Hữu, đợi Lý Hữu ra quyết định cuối cùng.
Ngoài ý muốn là Lý Hữu lại nói: “Không cần, cùng nhau ăn đi.” Nhìn về phía Thiệu Phỉ, hỏi “Có gì bất tiện không?”
Thiệu Phỉ cười rất thành thật, đáp: “Sao lại nói vậy? Không có gì là không tiện hết.”
Lý Hữu nắm tay Lý Duy, dẫn đầu đi về phía Thiệu Ly ngồi.
Bọn Chu Mạnh đành đi theo.
Tám người ngồi một bàn, chỉ gật đầu chào hỏi, mọi người còn ngại vì chưa biết rõ nhau.
Lý Hữu ngồi cạnh Thiệu Ly .
Sau một lúc im lặng, Lý Hữu lên tiếng hỏi: “Buổi chiều Lý Duy không đi học à?”
Thiệu Phỉ hơi ngẩn người, lập tức nói: “Định sau khi ăn xong sẽ chở nó quay về trường.”
Lưu Ưu nói: “Ha ha, vừa rồi Phillip còn làm nũng với Phỉ Phỉ đòi ăn cơm xong rồi về nhà, Phỉ Phỉ cũng chưa đồng ý.”
Lý Duy nhỏ giọng uất ức: “Rõ ràng vừa rồi Phỉ Phỉ đã đồng ý.”
Thiệu Ly ngồi một bên ăn sushi cá hồi chấm mù tạc, cậu cảm thấy chỉ ngồi nghe bọn họ nói chuyện thôi cũng thấy hứng thú.
Lý Hữu hình như nhìn thấu tâm tư của cậu, nhìn cậu một cái.
Thiệu Ly nhìn lại, ý nói anh nhìn tôi làm cái gì, lần này tôi rất ngoan ngoãn, thực hiện phương châm ăn nhiều, nói ít.
Cậu ngậm một miệng cơm, thịt bò cùng một đống thức ăn, nhai hai ba cái liền nuốt xuống. Cậu chẳng cảm nhận được cái gì gọi là tinh túy của món Nhật, chỉ thấy nó cũng giống như thức ăn ở các quán vỉa hè mười mấy đồng một hộp, chẳng có gì đặc biệt.
Một bàn mọi người đều ngồi nói chuyện, chỉ có mình cậu tập trung chuyên môn ra sức vùi đầu ăn cơm.
Mọi người đang nói chuyện, chợt nghe Chu Mạnh hỏi: “Cậu là Thiệu Ly phải không? Hiếm khi thấy cậu cùng chị Phỉ ăn chung bữa cơm. Lần trước, chúng ta cũng cùng nhau ăn cơm, cậu còn nhớ không?”
Trong nháy mắt, sắc mặt Thiệu Phỉ có chút không vui.
Thiệu Ly đoán không ra sắc mặt cô không thoải mái vì lần trước cậu hại cô mất mặt hay là do giọng điệu kỳ quái của Chu Mạnh.
Cậu cười, nói: “Ha ha, nhớ rõ, nhớ rõ, tôi rất thích xem anh diễn bộ ‘Huyết ngọc minh’.”
Lưu Ưu nói: “Tôi nói này Thiệu Ly, vừa nghe là biết cậu không thường xuyên xem TV. ‘Huyết ngọc minh’ là tác phẩm mới nhất của An Tiếu, Tiểu Mạnh không hề liên quan gì đến nó cả.”
Thiệu Ly vội nói: “A, thật có lỗi, tôi nhầm, là ‘Thiết huyết minh’.”
Chu Mạnh cười mỉa, nói: “Tôi làm sao có thể so sánh với An sư huynh.”
Lưu Ưu nói: “Được rồi Tiểu Mạnh, tại sao lại tự coi nhẹ mình như thế. Thời này, tre già măng mọc, lớp người mới từ từ thay thế người cũ. An Tiếu đã là người của bảy, tám năm trước, hiện giờ cậu đang lên. Cậu phải quyết tâm đuổi kịp và vượt mặt anh ta chứ. Hiện tại không có nghĩa là mãi mãi.”
Like Loading…