Tô Viện nói: “Cũng đúng lúc, em của Thiệu Phỉ biết sửa xe.” Nói rồi, cô gọi Thiệu Ly đã đi được khá xa: “Ấy, Tiểu Thiệu, chờ một chút. Hiện tại là giờ cao điểm, cậu bắt taxi không tiện đâu, vừa lúc chúng tôi muốn đi ăn cơm, nếu không ngại, cậu đi chung với chúng tôi một đoạn nhé.”
Thiệu Ly không phản ứng. Cậu vừa đi, vừa giũ bụi còn đang bám trên mái tóc xuống.
Cũng không thể trách cậu không có phản ứng, cho tới bây giờ không ai gọi cậu là “Tiểu Thiệu” , cho nên cậu không để ý người phía sau đang gọi cậu.
Tô Viện nhìn Lý Hữu, lại nhìn Chu Mạnh, làm ra vẻ có chút bất ngờ.
Cô đoán Thiệu Ly đại khái là dùng thái độ lạnh lùng để đáp lễ Chu Mạnh lúc nãy đã “chiếu cố” cậu. Chu Mạnh không cam tâm mà gọi cậu: “Thiệu Ly, nè, nè, đang gọi cậu đấy Thiệu Ly.”
Thiệu Ly chậm nửa nhịp mới phản ứng lại.
Vừa vặn có tro bụi rơi vào mắt cậu làm cậu cảm thấy không thoải mái.
Nhưng mà cậu vẫn quay đầu lại .
Cậu hỏi: “Có chuyện gì không?”
Lúc tầm mắt chạm đến Lý Hữu, cậu rõ ràng cảm giác bầu không khí quanh Lý Hữu so với quá khứ đã lạnh hơn rất nhiều.
Con ngươi hắn vừa đen vừa sâu, nút áo cài lên đến tận cổ, toát ra vẻ nghiêm túc, tóc được chải cẩn thận, tỉ mỉ, cả người tỏa ra hơi thở cực kỳ lạnh lùng, loại lạnh lùng này gần như tỏa ra từ tận lỗ chân lông.
Thiệu Ly lập tức nhìn sang chỗ khác.
Chỉ có lúc uống rượu, cậu mới có can đảm làm ra những hành động có chút “vượt ranh giới”.
Cậu còn thậm chí rất AQ mà nghĩ rằng thật ra mình cũng thật đàn ông quá đi.
Tuy rằng tối hôm đó, cậu chỉ đàn ông được một lúc thôi, hiện tại cậu không dám đối nghịch lại Lý Hữu lần nữa.
Chu Mạnh hướng cậu vẫy tay: “Cậu không phải không có xe sao, chúng tôi đúng lúc muốn đi ăn cơm, đi cùng đi.”
Thiệu Ly nói: “Cảm ơn, nhưng mà không được, tôi và mọi người không đi chung đường.”
Tô Viện cười nói: “Không cần khách sáo, hôm nay cậu cũng giúp Tiểu Mạnh rất nhiều rồi.”
Thiệu Ly nói: “Cũng không tính là giúp đỡ.”
Chu Mạnh nói” “Được rồi đi nhanh đi.”
Tô Viện còn nói: “Quyết định vậy đi, đi thôi Tiểu Thiệu, chắc cậu cũng không muốn để chúng tôi bỏ lỡ giờ ăn cơm đâu.”
Nói đến nước này mà còn cự tuyệt ngược lại có vẻ kỳ cục.
Thế là Thiệu Ly cũng leo xe.
Cậu rất sáng suốt chọn chỗ ngồi xa Lý Hữu nhất.
Lý Hữu lái xe, đặc biệt im lặng.
Tô Viện ngồi ở ghế phó lái, Chu Mạnh đáng lẽ muốn lái xe của mình. Kết quả hắn lại sực nhớ bình xăng còn không nhiều lắm, thế là có lý do chính đáng leo lên xe của Lý Hữu. Hắn ngồi phía sau Lý Hữu, thường nhướng lên nói vài câu với Tô Viện, thỉnh thoảng cười một trận, bầu không khí coi như rất lý tưởng.
Hai tay Thiệu Ly khoanh trước ngực, nhắm mắt nghe bọn họ đùa giỡn.
Cũng không phải cậu đột nhiên không được tự nhiên, hoặc là giả vờ lạnh lùng, mà là chuyện của Tô Viện cùng Chu Mạnh cũng chẳng cần người ngoài xen vào hay thêm mắm muối thêm phần thú vị.
Bọn họ kỳ thật cũng có thể xem là có duyên ăn nói, chỉ có điều phần lớn cậu chuyện của bọn họ xoay quanh Lý Trình, hoặc những chuyện ở nước ngoài, âm nhạc, hội họa, vũ đạo,… Đề tài nghệ thuật này, Thiệu Ly căn bản chả biết cái gì.
Cậu chỉ tốt nghiệp trung học, trong lúc mọi người còn đang nhàn nhã thảnh thơi thì cậu đã phải bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình. Đừng nói đến nghệ thuật, kiến thức văn hóa của cậu còn không theo kịp bây giờ.
Thời đại bây giờ, ai ai cũng được tiếp thu ngành giáo dục cao cấp cả, dạng chưa học đại học như cậu càng ngày càng bị bỏ xa tụt lại phía sau, lúc này cho dù cậu muốn chen vào nói vài câu cũng không được.
Được nửa đường, cậu xuống xe lúc gần đến trạm xe bus.
Cậu cười nhìn cả bọn Tô Viện khoát tay, nói: “Hôm nay cám ơn, tạm biệt.”
Sau đó, cậu mới đeo túi công cụ, mở cửa xuống xe, giống như cá trở về với đại dương, vô cùng nhanh chóng đã hòa lẫn vào dòng người tấp nập.Chỉ mới chớp mắt đã không thấy bóng người.
Lý Hữu im lặng nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ về cái gì.
Xe lần thứ hai lăn bánh.
Tô Viện nghiêng nửa người liếc về phía kính chiếu hậu trên đầu, nhìn Chu Mạnh nói: “Tiểu Mạnh, em có đem theo máy ảnh không? Đừng để đến Viện Hải dương, Trình Trình hỏi chị lại không có đưa cho nó. Thằng nhóc kia cũng thiệt tình, dạo gần đây lại nói thích chụp ảnh. Thật là mỗi ngày một ý tưởng mà.”
Có vẻ hôm nay cô vui vẻ hơn bình thường.
Cô luôn là người hàm súc, dịu dàng, cho dù trong lòng có vui đến cỡ nào cũng không để hiện ra ở trên mặt, hiếm khi gặp được vẻ mặt giống hôm nay của cô.
Chu Mạnh cười, nói: “Quên mang thì mua một cái mới, chúng ta cũng không phải mua không nổi một cái máy ảnh.”
Tô Viện nói: “Em thật là lắm lời.”
Bọn họ vẫn giống lúc nãy, tự tìm đề tài để tăng thêm không khí trên đường đi.
Chợt nghe một tiếng “Kétttttttttt”, xe lập tức dừng lại.
Lý Hữu nói: “Đi xuống.”
Tô Viện ngạc nhiên: “A Hữu?”
Lý Hữu cau mày lại, không nói lời nào, quay qua nhìn cô.
Bộ dáng của hắn có chút lơ đãng, lại nôn nóng, phiền muộn. Mặc dù hắn đang ngồi đó, nhưng tầm mắt không đặt trên người cô, hắn rõ ràng có chút thất thần.
Hắn thậm chí còn lười giải thích, chỉ nói một câu “Tôi có chút việc” để ứng phó qua loa.
Từ trước đến nay, chưa có lúc nào hắn trở nên như vậy.
Tô Viện ngẩn ngơ, mở cửa xe đi ra ngoài, Chu Mạnh cũng nhanh chóng leo xuống xe.
Sau đó Lý Hữu khởi động xe, dần dần mất khuất trong biển xe.
Đứng trên đường cái trong chốc lát, Chu Mạnh lầm bầm: “Đang tốt đẹp như vậy, sao nói đi là…”
Hắn mới nói một nửa, thì sốt ruột đến không nói nên lời.
Tô Viện nắm chặt cái túi ngọc trai trên tay mình.
Có nhiều khi, phụ nữ sẽ có một loại trực giác rất chính xác đối với người mà mình quan tâm.
Sau khi Lý Hữu lái xe đi, dạo xung quanh mấy khu phố phụ cận khoảng hai, ba vòng, cuối cùng nhìn thấy người mình muốn tìm ở công viên đầu đường .
Thiệu Ly đang gặm bánh rán, nhai ngấu nghiến như là chết đói từ kiếp trước, ăn hai ba cái đã hết cái bánh xong uống một ngụm nước khoáng, rồi đeo túi công cụ, chuẩn bị đi về hướng bến xe.
Lý Hữu cảm thấy trong lòng rất bực bội, càng ngày càng khó chịu, nén xuống không nổi.
Hắn lái xe qua, chạy đến trước mặt Thiệu Ly.
Hắn nhìn Thiệu Ly đang ngồi trên băng ghế chỗ công viên, không nói lời nào.
Thiệu Ly ngẩng đầu nhìn hắn mắt một cái, nhận ra hắn, rồi cúi đầu ăn bánh, cũng không nói gì.
Có một loại tình cảm đang bị đè nén, không thể nói thành lời quanh quẩn giữa hai người.
Giống như hai người đều đang đợi đối phương mở miệng trước, nhưng bọn họ, ai cũng không nguyện ý bỏ xuống sĩ diện để nói trước đối phương.
Thật giống như mấy nhóc cấp ba đang yêu nhau xong cãi nhau, không ai muốn là người mở miệng nhận lỗi trước.
Like Loading…