Bất quá, đuổi theo cũng vô dụng. Lý Hữu là người nói một không hai, làm gì có khả năng dễ dàng thay đổi ý kiến.
Vào trong quán, đầu tiên, Lý Hữu giúp Thiệu Hiểu Tây chọn một con tôm hùm, quay về chỗ ngồi thì liền phát hiện Thiệu Ly đã chuồn mất, cũng không thấy Trần Trạch đâu.
Tìm khắp nơi, cuối cùng Lý Hữu mới thấy hai người ở sân đằng sau nhà hàng.
Lúc ấy, Thiệu Ly đang cầm một nhành cỏ đuôi chó, đùa chơi đám cá chép nuôi trong ao, Trần Trạch ôm vai cậu, đứng rất sát, nhìn cậu làm ầm ĩ.
Hai người thỉnh thoảng nói vài lời, thỉnh thoảng cười cười.
Một làn nắng chiều cuối hoàng hôn xa xa khiến làm cho lòng người có cảm giác đẹp đến mê hồn. Bóng lưng hai người dưới dư âm trời chiều này quả thực cũng làm cho người ta thấy hâm mộ.
Hai mắt Lý Hữu sắc như dao dường như co rụt lại.
Hắn đứng bất động.
Bên kia, Thiệu Ly, nói: “Con cá này đủ béo ha.”
Trần Trạch nói: “Béo cũng không nên hành hạ nó thế chứ.”
Thiệu Ly nói: “Vớt một con về nhà đi.”
Trần Trạch nói: “Cũng được.”
Thiệu Ly nói: “Nhắc đến cũng được. Được rồi, Trương Nhị giới thiệu bạn gái cho cậu, thấy thế nào?”
Trần Trạch nói: “Chẳng thế nào cả.”
Thiệu Ly nói: “Lại không được à?”
Trần Trạch nói: “Không có cảm giác.”
Thiệu Ly nói: “Chuyện gì vậy? Tớ nghe nói cô này chuẩn không cần chỉnh, vừa cao vừa xinh, lại cởi mở cơ mà.”
Trần Trạch nói: “Thường thôi.”
Thiệu Ly tức giận đến bật cười: “Kiêu ngạo vừa thôi. Cái gì cũng không được. Rốt cục là cậu muốn thế nào?”
Trần Trạch nhìn cậu nói: “Cao một chút. Cao như cậu là hay nhất.”
Thiệu Ly liền mắng: “Mẹ, hóa ra là thích người mẫu.”, còn nói: “Bạn thân, thực tế lên tí. Người mẫu không thích dạng như tụi mình đâu. Tốt nhất là tìm người hợp tính là đủ rồi.”
Trần Trạch nói: “Tớ biết.”
Từ một góc độ mà Thiệu Ly không biết, Trần Trạch nhìn cậu rất chăm chú.
Ánh mắt Lý Hữu trong một thoáng trầm xuống.
Chỉ là hắn cũng không lên tiếng.
Hắn không nói được một lời, nhìn một chút rồi xoay người rời đi.
Cả buổi tối, Lý Hữu ngồi chẳng nói mấy câu nhưng không ai không cảm thấy có chuyện.
Hắn vốn không phải là người hay nói, huống hồ với thân phận của hắn, trước giờ đều là người khác phải nói cho hắn thấy hài lòng, sung sướng cả thể xác lẫn tinh thần mới đúng.
Chiều nay, hắn lộ ra sự dịu dàng với Thiệu Hiểu Tây đã đủ khiến người người khiếp sợ, mất ngủ mấy đêm cũng nên.
Ở chỗ này Lý Hữu mang Thiệu Hiểu Tây ra ngoài ăn. Chỗ kia, Lý Mạnh Sơn mang toàn bộ Lý gia đi đón cháu và chắt ngoại.
Lý Mạnh Sơn hỏi Tô Viện: “Nó thật sự là đang ở cùng con nhỏ tình nhân của Chiêu Vinh à?”
Tô Viện hơi nhăn mày, gật đầu.
Lý Mạnh Sơn lẳng lặng dùng bữa, không nói lời nào.
Lý Tĩnh gắp cho lão một ít cá kho đậu hũ, nói: “Ông, cá đậu hũ này làm ngon lắm, lại tốt cho tiêu hóa, ăn nhiều cái này có lợi cho sức khỏe của ông.”
Lý Mạnh Sơn gật đầu, gắp một đũa ăn, nói: “Con nhóc này, gọi một cú điện thoại cho A Hữu hộ ông.”
Lý Tĩnh hỏi: “Bây giờ ạ?”
Tầm mắt cô đảo qua mấy vị trưởng bối đang ngồi, không ai dám mở miệng cầu tình.
Lý Mạnh Sơn nói: “Ngay bây giờ.”
Lý Tĩnh không thể làm gì khác hơn là nhấn điện thoại, đưa di động cho Lý Mạnh Sơn. Lý Mạnh Sơn nhận lấy để nghe.
Từ đầu đến cuối, lão gần như không nói gì.
Nói xong, lão đưa điện thoại trả cho Lý Tĩnh, tinh thần dâng trào, nói: “Rồi! Ăn đi!”
Lão đi đầu nâng cốc chạm nhau, trên bàn cơm ngoại trừ Lý Trình và Lý Tường, ai cũng vội nâng cốc uống ngay.
Lý Chiêu Vĩnh nói: “Chú Mạnh, A Hữu chắc là có chuyện giữ chân chứ không thì không thể không đến đón tiếp Tiểu Tĩnh Tường Tường được.”
Lý Chiêu Phương nói: “Chú đừng nóng giận.”
Mấy chú bác còn lại cũng khuyên giải.
Lý Mạnh Sơn cười đến hồn hậu, lắc đầu nói: “Chuyện này ta không quản nó.” Tầm mắt của lão đảo qua Tô Viện, lại nhìn sang Trần Tố Văn và Lý Thịnh, cuối cùng nhìn lại Lý Tĩnh, cảm thán lại cảm hoài, nói: “Mấy năm rồi, lại mấy nữa nữa…”
Lý Tĩnh không hiểu.
Lý Mạnh Sơn vỗ vỗ tay cô, nói: “Ăn đi, ăn cơm đi đã.”
Tô Viện cúi đầu, và từng hột cơm, không nói lời nào.
Cô ta đang nghĩ về Lý Hữu, và việc Thiệu Phỉ đột nhiên thông minh bất thường. Đương nhiên chuyện này hẳn là có công to nhất của Lưu Ưu.