Người vừa đến hô to: “Ly Ly.”
Thiệu Ly không biết là bị sặc khói, hay là bị Lý Hữu vừa đột nhiên xuất hiện ở nhà cậu làm cho giật mình, che mũi ho mạnh hai cái, cầm thanh củi trong tay, nghiêng đầu đi.
Lý Hữu nhìn cậu. Thiệu Ly nín nửa ngày mới nghẹn họng buông một câu: “Ăn cơm chưa?”
Lý Hữu lắc đầu.
Thiệu Ly nói: “Vậy đợi lát nữa. Tôi đang làm.”
Qua không bao lâu chợt nghe một đứa bé hô to: “Cậu nói xong chưa? Không phải bảo ăn cơm xong sẽ mang cháu đi câu cá sao?”
Trên mặt Lý Hữu chẳng mấy khi hiện ra thần sắc khó xử.
Thiệu Ly ngẩng đầu, quay nhìn đằng sau, thấy một thằng bé tầm chừng mười tuổi đang từ đường đá xa xa chạy tới, vừa chạy vừa nhảy, vẻ rất hưng phấn.
Nó gọi Lý Hữu là “cậu”, Thiệu Ly suy đoán thằng bé này là con chị hoặc em gái Lý Hữu.
Sau đó chợt nghe Lý Hữu nói: “Đó là Lý Tường, con trai chị gái anh.”
Thiệu Ly nói: “Hoạt bát nhỉ!”
Lý Hữu nói: “Lớn hơn Tiểu Tây hai tuổi.”
Thiệu Ly nói: “Đẹp trai giống người nhà các anh.”
Lý Hữu nói: “Ừm”, còn nói: “Anh đưa nó thả cần câu trước rồi sẽ quay về dùng cơm. Ừm… Ban nãy đi đường chỉ ăn lửng dạ thôi, không cần để ý đến nó.”
Thiệu Ly muốn nói, anh muốn xạo thì cứ xạo đi, còn lấp liếm cái gì, cũng không còn ai đủ can đảm nói anh.
Lý Hữu đưa Lý Tường đi thả cần câu.
Lý Tường nửa đường bỗng nghiêng đầu lại, toét miệng cười nói với Thiệu Ly: “Ly Ly, lát nữa cháu cũng quay về dùng cơm nha.”
Sau đó, nó nhảy nhót đeo túi câu cá chạy đi.
Thiệu Ly có chút dở khóc dở cười. Cậu nghĩ thằng nhóc Lý Tường này rất thú vị, không gò bó, lại tùy hứng, rất hợp mắt cậu.
Vừa lúc Thiệu Hiểu Tây tỉnh ngủ, đánh răng rửa mặt đi tới, nói với Thiệu Ly: “Ly Ly, con đi xem bọn họ câu cá. Khi nào ăn cơm thì gọi con nhé.”
Thiệu Ly khoát khoát tay nói với bé: “Đi đi, đi đi.”
Thiệu Hiểu Tây vững vàng bước đi, đi không bao lâu đã quay ngược trở về.
Thiệu Ly ngồi chồm hỗm trên mặt đất, mặt ghé vào bếp, cũng không quay đầu lại, hỏi: “Sao chưa gì đã về?”
Một bàn tay nắm vai cậu, bóp mạnh một chút. Rõ ràng không phải là tay của Thiệu Hiểu Tây.
Thiệu Ly nhìn lại, như trong dự liệu cũng ngoài ý liệu, thấy Lý Hữu.
Lý Hữu nhìn cậu một hồi, sau đó cúi người xuống, lấy ngón cái xoa mặt cậu một chút, nói: “Mặt nhem nhuốc thế này?”
Tư thế tự dưng có chút mờ ám.
Thiệu Ly vội nói: “Được rồi. Tự tôi lau.” Sau đó cậu giơ khuỷu tay lên lau lung tung hai cái, còn nói: “Thấy Tiểu Tây không?”
Lý Hữu nói: “Có. Lúc nữa anh quay lại đó xem bọn nó, không có việc gì.”
Thiệu Ly gật đầu, tay xua xua hai cái: “Đừng đứng ở đây. Củi bị ẩm, chút nữa sặc khói đó.” Lúc nói vậy, quả nhiên có khói đặc cuồn cuộn tuôn ra, khiến cậu ho mấy cái.
Lý Hữu nhăn mặt, giống như nói “loại này cũng dùng được à?”
Hắn nói: “Muốn ăn cái gì anh đi mua. Khỏi làm nữa.”
Thiệu Ly nhìn hắn, cười đến mức như là như nhìn thấy người mới vào nghề: “Anh đúng là không phải dân trong nghề. Dùng bếp lò nấu mới có hương vị, ăn xong anh sẽ biết.” nhìn đồng hồ “dạ quang không thấm nước nhiều chức năng” giá chưa đến trăm đồng trên cổ tay, nói: “Hơn nữa lúc này còn sớm, chưa có mấy nơi mở cửa đâu. Đến bán lót nồi cũng chưa có, anh tin không?”
Lý Hữu nhìn cậu, vùng xung quanh lông mày càng nhăn thêm. Bất quá hắn vẫn nói: “Vậy anh giúp em.”
Nói là giúp chứ hắn giúp được gì. Hắn là người theo quan điểm đàn ông con trai tránh xa nhà bếp. Nhưng thật ra khi ở nhà Thiệu Ly đã phá lệ vào bếp vài lần.
Thiệu Ly mặc kệ hắn. Cậu vốn ngay từ đầu đã không trông cậy Lý đại thiếu có thể giúp đỡ gì.
Nấu xong nồi cháo, lại chiên vài cái bánh gạo, cậu gọi hai đứa nhỏ về cùng ăn cơm.
Lý Tường vừa gặm bánh vừa nói: “Ly Ly, con sông này không có cá.”
Thằng nhóc này rất dễ gần, chẳng mấy chốc đã gọi “Ly Ly”, “Ly Ly”.
Thiệu Ly cũng nhanh quen, nhấp một hớp cháo, nói: “Là kỹ thuật của cháu kém thì có.”
Lý Tường chỉa chỉa Lý Hữu: “Cậu dạy cháu.”
Thiệu Ly nghĩ thầm thật không nhìn ra Lý Hữu có thể dạy có thể dạy Lý Tường loại chuyện cần tính nhẫn nại như câu cá này.
Cậu nói: “Lát nữa chú câu cho mấy con cho cháu xem.”
Lý Tường nói: “Được, để coi chú câu sao.” sau đó nó vui rạo rực quay sang nói chuyện với Thiệu Hiểu Tây. Thiệu Hiểu Tây không hay nói lắm nhưng thằng nhóc Lý Tường này còn nói nhiều hơn. Người không biết đại khái sẽ cho rằng nó mới là đứa bé mà Thiệu Ly nuôi dạy.
Vì vậy cơm nước xong, cả bọn đi câu cá.
Thiệu Ly là tay sành sỏi, từ năm tám tuổi đã từng lớn lên cạnh con sông này. Cá trong sông ăn cái gì, không thích ăn cái gì, chỗ nào nhiều cá ít cá, chỗ nào quăng câu đều biết rõ ràng. Chỉ trong một ngày đã khiến ánh mắt sùng bái của Lý Tường trước đặt lên người Lý Hữu nay chuyển lên người cậu.
Huống hồ, hai người bọn họ trông cũng rất hợp nhau.
Lý đại thiếu cả ngày không nói nổi đến mười câu đầy đủ.
Đến lúc hoàng hôn buông xuống, hai người một lớn một nhỏ đi chân trần, tay xách giày, đeo hai thùng cá tươi vui vẻ vừa cười vừa nói trở về.
Dáng vẻ như hai tên bạn chí cốt.
Lý Hữu đi sau hai bước, một tay vuốt ve Thiệu Hiểu Tây đã ngủ thiếp đi, bế bé nằm úp sấp trên vai.
Thiệu Ly nói: “Bờ sông có nhà bán bánh đa rất ngon, qua đó ăn tối rồi tiện thể qua cổng tứ mua đồ nướng nhắm rượu. Ai ô, nghĩ đã thấy đói bụng.”
Lý Tường nói: “Cổng tứ là gì?”
Thiệu Ly đáp: “Đó là một con phố ăn vặt, rất náo nhiệt. Ăn cơm xong chú dẫn cháu đi. Ăn kẹo nước đường không? Biết kẹo bông là gì không? Ha hả, chú đoán thằng nhóc cháu đến bắn bi cũng không biết.”
Lý Tường nói: “Vậy chú đưa cháu đi ‘giải ngố’ một chút nha.”
Thiệu Ly đùa nó: “Cháu lại còn biết tiếng lóng cơ à, thông minh lắm, học rất nhanh.”
Sau đó chợt nghe Lý Hữu nói: “Chỗ đó mất vệ sinh, Ly Ly.”
Thiệu Ly nói: “Cũng được đấy chứ. Mọi người không phải mỗi ngày đều ăn sao, thế mà có sao đâu. Ăn ngon là được, nghĩ nhiều như vậy để làm chi? Đúng không nhóc Tường?”
Lý Tường cố sức gật đầu hai cái, nói: “Cậu, nghe Ly Ly nha. Con còn chưa được ăn đồ ăn vặt ở đây.”
Lúc này, ai về phe ai, nhìn qua là biết.
Lý Hữu không phản bác được.
Thiệu Ly còn đang nói chuyện say sưa, kể với Lý Tường chuyện hồi cậu còn nhỏ lấy diêm đốt bọc giấy, bắn đạn giả, lập nên chiến tích huy hoàng.
Cậu kể xong mặt mày phơi phới, vô cùng khoa trương, đương nhiên cũng không thiếu thú vị và nguy hiểm.
Lý Tường nghe mà không chớp mắt, thỉnh thoảng ước ao cảm thán một tiếng hoặc hỏi lại một câu.
Bữa tối ăn bánh đa rồi đi dạo mua đồ ăn vặt, nhìn thấy rất nhiều loại đồ chơi hiếm lạ, rồi thả đèn nước. Hai người lớn mang theo hai đứa trẻ về.
Lúc này, đêm đã khuya.
Ngọn đèn ngũ sắc soi ảnh lên mặt sông, lay động, gợi lên một nỗi niềm hoài tưởng.
Yên lặng, xa xưa.
Có mùi vị của một thành trấn nhỏ rất ý nhị, say lòng người.
Thiệu Ly lại vô thức quay lại cười với Lý Hữu. Hắn hô hấp trở nên nặng nề, tâm tình hoảng hốt. Có một đáp án, ngay thời khắc này thình lình xảy ra, mô tả vô cùng sinh động rõ ràng. Có lẽ vì thả lỏng một ngày, cũng có thể là trong hoàn cảnh này, thời gian này, bóng đêm này, còn có chút vị say lòng người trong bóng tối ảnh hưởng tới hắn, khiến hắn bất giác mất khống chế.
Hắn đương nhiên không phải là người dễ dàng bị mỹ sắc mê hoặc. Nhưng có động tâm hay không, có thích hay không, thậm chí có yêu hay không, những việc này hoàn toàn không chịu sự ảnh hưởng của lý trí ………..
Lý Hữu hít một hơi thật dài, rồi lại thở ra.
Hắn cố gắng kiềm chế, tận lực làm cho mình không lộ vẻ khác thường.
Về đến nhà, tắm rửa xong, Lý Tường và Thiệu Hiểu Tây lôi cờ năm quân ra chơi. Thiệu Ly tắm rửa, lên lầu dọn phòng.
Cậu mang chăn gối đơn cho hai người ra, trải lên giường chiếu, chuẩn bị phòng Thiệu Phỉ cho Thiệu Hiểu Tây dùng, còn phòng của mình thì cho Lý Tường nằm.
Còn lại hai gian, cậu và Lý Hữu mỗi người một gian.
Trong phòng tuy đơn giản, không có đồ đặc gì nhưng cũng may năm kia trát lại tường, đổi cửa sổ thành nhôm hợp kim, thoạt nhìn cũng ngăn nắp sạch sẽ, không gian khá lớn, không như nhà trọ tấc đất tấc vàng trong nội thành.
Trải xong giường, Thiệu Ly cầm khăn tới phòng tắm.
Vừa Đẩy cửa ra đã bị hơi nước trong phòng làm cho ngột ngạt, cả kinh chấn động.
Lý Hữu nói: “Đóng cửa vào.”
Thiệu Ly vội đóng cửa lại.
Cậu đã hoàn toàn quên mình phải ra ngoài trước rồi mới đóng cửa.
Sau đó cậu mới ý thức được tình cảnh hiện tại xấu hổ đến mức nào.
Lý Hữu nhìn cậu chòng chọc, đường nhìn không trốn không né. Hắn không hề có chút xấu hổ nào.
Hắn nói: “Nhìn nữa không?”
Thiệu Ly nói: “Ha hả, anh cứ tiếp tục. Tôi đi ra ngoài trước.”
Lý Hữu nói: “Khoan đã. Giúp anh cọ lưng.”
Thiệu Ly nói: “Hả?”
Biểu tình hơi ngốc.
Ánh mắt Lý Hữu rất thản nhiên, như thể “đừng suy nghĩ nhiều. Anh không có ý đồ gì, thực sự chỉ là chà lưng thôi.”
Sau đó hắn nói: “Ly Ly, nhanh lên một chút. Nước sắp nguội rồi.”
Hắn là người tắm cuối cùng, thực tế cũng là khó cho hắn.
Thiệu Ly suy nghĩ một chút rồi đi tới, đeo bao tay vào chà lưng cho hắn.
Lý Hữu thậm chí còn hiểu lòng người, buộc một cái khăn bông lớn quanh eo khiến Thiệu Ly không đến mức quá xấu hổ. Bất quá hắn hiển nhiên đánh giá cao khả năng nhẫn nại của mình.
Thiệu Ly đứng sau hắn, vừa chà vừa hỏi: “Như vậy được chưa?”