Cường Mãi Cường Mại

Chương 5

Trong nháy mắt đầu tiên nhìn thấy danh thiếp của Lý Hữu, Thiệu Ly nghĩ ngay: Việc này nếu xảy ra với Lý đại thiếu, chắc chắn sẽ không phải chuyện gì khó, thậm chí còn chẳng tính là một việc.

Nháy mắt thứ hai, cậu nghĩ đến: Lý thiếu gia là cong, hắn thích đàn ông.

Sau đó thì sao?

Sau đó, cậu nhận ra, chính mình… là một người đàn ông. Mà cậu và Lý đại thiếu mới gặp mặt có hai lần.

Thiệu Ly biết loại ý nghĩ này thật đáng hổ thẹn. Cậu không thể không cảm thấy xấu hổ. Nếu như một người không có thể diện, lấy xác thịt ra giao dịch thì đó chính là người cực kỳ đốn mạt. Trụy lạc, xấu xa, đáng trách, hèn mọn, đáng thẹn, buồn cười…

Mà giờ này khắc này, cậu chính là người có ý nghĩ xấu xa như vậy…

Qua không bao lâu, Thiệu Ly tự giễu, nở nụ cười.

Cái loại mua bán này, chắc gì đã được như mong muốn. Cậu chịu bán nhưng chắc gì Lý đại thiếu chịu mua?

Có thể Lý thiếu gia và An Tiếu là “tình yêu đích thực”?

Hay là Lý thiếu gia đúng như Mã Lục nói, thái độ làm người trượng nghĩa, nguyện ý vô tư giúp cậu một phen?

Thiệu Ly thậm chí còn nghĩ kỹ, nếu bây giờ Lý thiếu gia nguyện ý giúp đỡ cậu, về sau, cái mạng của Thiệu Ly này chính là của Lý đại thiếu. Lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần không phải là việc phạm pháp, chỉ cần nói cậu một câu, cậu cũng thực hiện bằng bất cứ giá nào.

Kết quả chứng minh, Lý đại thiếu tuy thân mật với An Tiếu nhưng còn xa mới tới trình độ “tình yêu đích thực”, mà Lý đại thiếu mặc dù nguyện ý lấy việc giúp người làm vui cũng tuyệt không phải đối với Thiệu Ly cậu.

Sau khi nhắn cho đại gia Lý Hữu một tin nhắn, Lý Hữu thẳng thắn hồi âm: Cuối tuần, tám giờ, đến khách sạn đợi trong phòng.

Lời ít mà ý nhiều, không dư thừa nửa chữ.

Trước đó, thậm chí còn bị yêu cầu đến bệnh viện được chỉ định nào đó kiểm tra toàn thân một lượt.

Buổi tối cuối tuần, Thiệu Ly cầm thẻ phòng, bước vào thang máy đến gian phòng kia, lòng chết lặng nghĩ: Lý đại thiếu không hổ là nhân vật trăng hoa chơi bời số một, mức độ đảm bảo an toàn này không phải tầm thường.

Vừa nghĩ vừa bước ra khỏi thang máy, tìm được phòng, cà thẻ vào cửa.

Cửa vừa mở ra đã thấy trên ghế salon màu rượu vang là Lý đại thiếu trên người mặc độc một bộ áo ngủ, tựa lưng vào sô pha, thờ ơ xem TV, bên cạnh là bình rượu đỏ và một thùng đá, hai ly rượu – một chiếc đang nằm trong tay Lý đại thiếu, một chiếc vẫn chờ người.

Xem tình hình có vẻ đã đến được một lúc rồi.

Nếu như Thiệu Ly có đủ dũng khí, lúc này cậu nên đóng sầm cửa bỏ đi, ném lại một câu ngang tàng: Xin lỗi, Lý đại thiếu, tôi không bán nữa. Bị kiện, vào tù, muốn thế nào tôi cũng chơi. Tôi không sợ. Phải đánh đổi người thân duy nhất cũng không sợ.

Hoặc là, dứt khoát đến cùng, không cần thể diện, vừa cầm tay Lý đại thiếu vòng quanh người mình vừa nói: “Lý thiếu gia, đây là lần đầu tiên của em, ngài dịu dàng giùm.”

Đáng tiếc, Thiệu Ly là trai thẳng, thậm chí còn là trai thẳng chưa từng bóc tem, trong lòng chỉ có duy nhất nữ thần Thiệu Phỉ. Trên đời này, đáng buồn nhất không phải là thiếu tình yêu hoặc là là có người mình yêu nhưng không dám động vào, mà là một ngày kia, vì người đó mà bán thân trên giường kẻ khác.

Giờ khắc này, cho dù Thiệu Ly có ý định lui bước cũng không còn cơ hội.

Lý Hữu nhíu mày, híp mắt nhìn cậu nửa ngày, nói: “Cậu đến muộn.”

Thiệu Ly vội vàng giải thích: “Xin lỗi xin lỗi, trên đường bị kẹt xe, tôi không phải cố ý.”

Nghe ngữ khí thì cứ như không phải mua bán mà là giống hẹn hò với người yêu.

Lý Hữu lúc này mới nhướn lông mày, thậm chí còn cười cười, chỉ chỉ phòng tắm: “Đi tắm đi.”

Thiệu Ly đương nhiên không dám chậm trễ nữa, bèn thay dép, bước thẳng đến phòng tắm.

Tắm sạch sẽ, thay áo ngủ đi ra, Lý Hữu vẫn nhàn nhã ngồi trên sô pha, không hề dịch chuyển.

Thấy Thiệu Ly đi ra, hắn tiện tay ném qua một cái hộp, không phải gel bôi trơn Durex phổ biến thông thường mà là một loại gì đó của nước ngoài.

Thiệu Ly nhìn chòng chọc vật kia, Lý Hữu như cười như không nhìn cậu: “Thế nào? Muốn tôi giúp cậu?”

Trong lòng Thiệu Ly ân cần thăm hỏi lệnh đường lệnh tổ Lý đại thiếu một lượt, lắc đầu, giả vờ ra vẻ bình tĩnh, bắt đầu bóc hộp, mở nắp bình. Tiếp theo, cũng có chút rụt rè.

Đây là muốn… ở trước mặt Lý đại thiếu bôi thứ này vào chỗ kia?

Thiệu Ly có chút khó khăn nằm trên giường, chui vào chăn, nghiêng người, bôi chất trơn lên ngón tay, thò xuống bên dưới.

Đã vào phòng này, xấu hổ hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Vừa nhắm mắt vào lại mở mắt ra, cả đêm chả lẽ không phải chuyện như thế này sao? Vì vậy cậu vừa tự thôi miên bản thân vừa làm hết phận sự, khuếch trương thân thể.

Chưa được nửa phút, cái chăn đơn đã bị xốc lên, tiếp theo, cậu cảm thấy giường chấn động, rồi bị lõm xuống.

Lý Hữu ngồi xuống mép giường, xán lại gần, vẻ mặt trêu tức hỏi: “Xấu hổ à?”

Thiệu Ly mở choàng mắt, có chút không phản bác được.

Cậu không phải xấu hổ mà là phát sợ.

Lý thiếu gia lúc này đã trần như nhộng, nhìn xuống eo, chỗ kia kích thước kinh người, Thiệu Ly chỉ liếc một cái đã lạnh cả lưng, động tác trên tay nhất thời đờ ra, suýt nữa bò khỏi giường.

Híc…

Đêm nay, có lẽ nào chết ở chỗ này?

Làm tình cũng có thể chết người, việc này cậu từng nghe nói qua.

Lý Hữu chẳng thèm quan tâm thân thể cậu cứng ngắc hay không, ngón cái và ngón trỏ nâng cằm cậu lên, vừa hời hợt hôn vừa nói: “Cởi quần áo.”

Cái gọi là quần áo chính là chỉ quần lót của Thiệu Ly. Là do Thiệu Ly cảm thấy không ổn nên vừa mới tắm xong đã mặc lại quần lót. Tay Thiệu Ly lúc ấy có chút run rẩy. Có điều, cậu tận lực tỏ vẻ không run, thoạt nhìn cũng ra dáng bình tĩnh lắm.

Cởi quần lót xong, tay Lý Hữu bắt đầu sờ soạng.

Đầu tiên là sờ mó cổ Thiệu Ly, sau đó đi xuống, trượt đến ngực, hai ngón tay kẹp đầu nhũ, gẩy gẩy gãi gãi, hết bên này đến bên kia, tiếp theo cúi đầu, ngậm lấy một bên, mút như trẻ con bú sữa mẹ.

Ẩm ướt dính dớp, lại thêm cảm giác nóng hổi do đầu lưỡi Lý đại thiếu, tóc gáy Thiệu Ly dựng lên, cả người cứng ngắc nằm đơ như tượng.

Lúc mới dậy thì, cậu từng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng mỹ nữ nào đó nằm úp sấp trên người mình làm như vậy, nhưng màn trước mắt này so với ảo tưởng kia khác nhau đến vạn dặm.

Trong nháy mắt, tâm lý vặn vẹo kinh khủng. Về mặt sinh lý mà nói, đầu lưỡi đàn ông với đầu lưỡi phụ nữ có khác gì nhau? Nhưng hiển nhiên Thiệu Ly không tự lừa dối mình như thế được. Cái tâm lý khủng hoảng này giày vò làm cậu không ngừng muốn giãy dụa.

Sau đó cả người cậu bị lật sấp, sau một loạt tiếng động sột soạt, cái thứ đã quá quen thuộc với đàn ông kia kích vào mông cậu.

Thiệu Ly không tự chủ được mà nhích lên phía trước.

Lý Hữu không cho cậu cơ hội trốn tránh, một tay rất kiên định siết chặt lấy khiến cậu không thể động đậy, tay kia thò vào khe hở giữa hai mông, tách chúng ra, thuận thế đem vật kia đặt ngay cửa huyệt.

Hắn cũng không vội vã đi vào mà dùng vật kia dứ dứ như đang chào hỏi, thấp giọng hỏi: “Lần đầu tiên?”

Thiệu Ly rất không có dũng khí, nhỏ giọng đáp: “Ừm.”

Lý Hữu nghe được, không tỏ ra gì cả, chỉ dứt khoát cắm vào.

Chữ “đừng” của Thiệu Ly dừng trên đầu lưỡi, cắn răng nuốt trở lại.

“Đau” không thể dùng một từ mà trong nháy mắt hình dung ra được.

Cũng không thể oán hận. Việc này là cậu chủ động đề nghị, không oán được ai.

Còn cảm giác hổ thẹn, nhiều ngày làm công tác tư tưởng như vậy, đã sớm chết yểu rồi.

Chỉ là công tác tư tưởng hiển nhiên vẫn chưa đủ.

Đầu hơi choáng váng.

Lý Hữu thúc vào cậu, hô hấp ban đầu không nhanh không chậm, dần dần dồn dập lên.

Thiệu Ly cắn răng, bỗng chốc co rút hậu huyệt.

Chết tiệt!

Mau mau kết thúc đi!

Mẹ nó đau chết tôi rồi!

Có khi chảy máu không biết chừng!

Nhưng hiển nhiên Lý Hữu còn đang cao hứng, không hề có ý thu tay lại, thỉnh thoảng nổi lòng từ bi cũng sẽ lấy tay trêu chọc một chút phân thân của cậu, đáng tiếc vật kia hoàn toàn không có phản ứng gì. Càng về sau, Lý đại thiếu càng không muốn tốn công vô ích, vẫn ở tư thế cắm bên trong Thiệu Ly, lật người cậu lại, mở rộng đôi chân thon dài rắn chắc, đè lên giường, nhanh chóng ra vào sâu hơn nữa.

Thiệu Ly nghĩ chắc hai chân mình bị phế luôn rồi.

“Đau.” Cậu chịu không được, hô to.

Chính xác là đau ở đâu?

Nhiều lắm.

Tay, chân, đầu, nhất là cái nơi kia bị ra vào sai phương thức.

Còn có tâm cũng đau.

Lý đại thiếu nói không nhiều lắm nhưng rõ ràng, mạch lạc dùng hành động nói cho cậu biết: Nhìn đi, đây là mua bán, còn giả bộ ngượng ngùng cái gì?

Đau cũng phải chịu.

Khó có thể đại thiếu gia bỏ tiền, còn phải hầu hạ ngươi thư thái đã chắc?

Nằm mơ!

Lý Hữu như bị tiếng kêu đau kia thức tỉnh lương tri, nới lỏng tay đang đè lên đùi Thiệu Ly, vòng qua đầu gối, đẩy hai đùi cậu lên quấn quanh eo, cắn cắn môi cậu: “Kẹp chặt.”

Thiệu Ly vội kẹp chặt. Cậu rất sợ Lý đại thiếu mất hứng sẽ đem hai cái đùi cậu đè trở lại, vì vậy cậu liền biến thành kiểu truyền thống. Hai người một trên một dưới, đôi chân dài tươi non của Thiệu Ly quấn chặt lấy eo Lý đại thiếu, tự dưng lại có cảm giác có chút tình ý.

Lý Hữu tựa hồ thư thái không ít, tán thưởng hôn cậu, sau đó ra vào càng thêm kịch liệt.

Lần đầu tiên là đau nhức.

Lần thứ hai là tê dại.

Lần thứ ba là bò lê bò càng.

Lý đại thiếu dùng đầy đủ “Kinh nghiệm thực chiến”, khiến Thiệu Ly sâu sắc lĩnh hội quá trình này.

Một lần cuối cùng bị giày vò đến xuất tinh, Thiệu Ly cam chịu mà nghĩ: ờ, mình cũng không mất mát gì.

Ngày hôm sau, Thiệu Ly bày ra bộ dạng bị chà đạp đến loạn cào cào ra khỏi khách sạn, không về nhà mà vẫy xe đến thẳng cơ quan.

Đồng nghiệp Đường Toàn thấy cậu, bị dọa cho nhảy dựng lên: “Tiểu Ly, cậu làm sao…”

Thiệu Ly cào cào tóc, nói dối: “Ai dà, đừng nói nữa, tối hôm qua uống suốt đêm. Uống đến nỗi người đơ luôn rồi.”

Trước khi ra đến cửa, cậu đã cố ý rảy ít rượu đỏ lên áo quần.

Đường Toàn tin ngay, nói: “Mau đi tắm rồi ngủ bù đi. Ở đây tớ làm giúp cho.”

Người này đúng là bạn tốt.

Thiệu Ly cảm kích vỗ vai hắn rồi vào nhà tắm thay quần áo.

Like Loading…
Bình Luận (0)
Comment