Cường Mãi Cường Mại

Chương 51

Thiệu Ly quay đầu sang. Cậu nhìn Lý Hữu, thoạt có chút buồn bực, cũng có chút khó chịu, nhưng trong lòng cũng có chút chột dạ.

Bây giờ cậu không biết nên nói cái gì nữa.

Những năm này, Trần Trạch đối với cậu rất tốt, cậu đều nhìn ra được, nhưng trong suy nghĩ của cậu nếu cậu đã cảm thấy cậu cùng Trần Trạch là anh em, thì nên là anh em cả đời.

Người ta thường nói rằng anh em như tay chân, vợ chồng như quần áo.

Người sẽ thay đổi, tình yêu cũng sẽ rời xa, nhưng anh em tốt lại gắn bó với nhau cả đời.

Trải qua sự kiện của Thiệu Phỉ năm xưa, kỳ thật cậu cảm thấy, cậu có lẽ cũng chẳng cần nhưng thứ vớ vẩn như tình yêu này nọ.

Lý Hữu nhìn cậu với vẻ nghiêm nghị chưa từng có.

Hắn nói: “Ly Ly, em nên để cậu ta hiểu rõ, đừng để cho cậu ta còn tồn tại tình cảm đó nữa.”

Thiệu Ly ngửa đầu ra sau, tựa vào ghế xe, nhắm mắt lại, nói: “Bọn em chỉ là bạn thân, anh em tốt thôi, cậu ấy biết rõ mà.”

Lý Hữu nói: “Biết, nhưng không hẳn là hiểu thấu.”

Câu nói này thực sự chỉ rõ bản chất của vấn đề, Thiệu Ly hoàn toàn không thể phản bác lại được.

Lý Hữu vươn tay qua vuốt khẽ tóc mai của cậu, Thiệu Ly hơi mở mắt ra.

Tầm mắt của hai người liền giao nhau.

Cuối cùng Thiệu Ly cướp lấy nửa điếu thuốc còn lại trong tay hắn, ngậm vào miệng rồi nói: “Anh cũng có lúc thật quá đáng.”

Lý Hữu nói: “Ừm.”

Thiệu Ly nói: “Sau này đối với cậu ấy khách khí một chút.”

Lý Hữu nói: “Được.”

Thiệu Ly liếc mắt một cái, ý tứ trong đó đại khái là: Lúc này giả làm người tốt đã muộn rồi.

Sau đó, cậu quay đầu ra ngoài tiếp tục ngắm cảnh đêm.

Lý Hữu cũng biết hôm nay mình làm hơi “quá tay” bèn cầm lấy tay cậu, giọng điệu dường như mang theo chút dỗ dành nói: “Đừng tức giận nữa được không?”

Có cảm giác như thép đã bị nung nóng chảy ra vậy.

Thiệu Ly sửng sốt, vẫn nhìn cảnh đêm như trước mà không nói lời nào. Lý Hữu càng nhún nhường, cậu ngược lại càng không thể tức giận được.

Cậu thở dài một hơi trong lòng: Thật đúng là oan gia một đôi mà.

Tới cuối tuần, đám Dương Hâm, Lưu Bằng Phi mang rượu đến ngồi ăn lẩu xem bóng đá.

Khi chuẩn bị ăn, Lý Hữu mặc bộ vest thẳng thớm mở cửa bước vào.

Có lẽ do khí thế của hắn quá mạnh, bọn người Dương Hâm lập tức liền dừng làm ầm, ngẩng đầu lên nhìn Lý Hữu, tất cả đều cứng họng lại, không có ai nói chuyện cả.

Lý Hữu đổi giày theo thói quen, vừa nới lỏng caravat cởi cúc cổ tay áo ra vừa nói: “Đến hết rồi à.”

Giọng điệu cùng thần thái của hắn đều không có vẻ gì là nhiệt tình, nhưng đối với những người quen hắn, thì bộ dáng này đã là bộ dáng tâm tình tốt khó có được của hắn rồi.

Bọn người Dương Hâm liền chào một tiếng: “Lý tiên sinh.”

Lý Hữu gật đầu đáp lại.

Hắn nhìn thức ăn trên bàn ăn rồi nói với Thiệu Ly: “Chỉ chuẩn bị từng này thôi sao?”

Thiệu Ly hôm nay thoạt nhìn tâm tình rất tốt, liền cười nói: “Nhiều thế này còn chưa đủ sao? Anh nhìn thịt bò mà xem, tươi lắm đấy.”

Dương Hâm quàng cổ cậu cười, lại duỗi tay nhéo mặt cậu: “Đồ keo kiệt.”

Thiệu Ly cười tặng hắn một cước, đi phòng bếp lấy đống thức ăn còn lại.

Trần Trạch định đi qua hỗ trợ, nhưng Lý Hữu đã cởi xong áo khoác, treo lên móc, đi vào theo trước rồi.

Đợi dọn xong hết thức ăn, Lý Hữu nói: “Trong nhà không phải còn có rượu vang sao? Sao không lấy ra nữa?”

Thiệu Ly miệng ngậm một chiếc đũa, lấy thìa múc cho Thiệu Hiểu Tây canh rau chân vịt, thuận miệng hỏi lại: “Rượu gì cơ?”

Lý Hữu nói: “Là bình rượu lần trước anh cầm đến đó.”

Thiệu Ly nói: “À, bình kia hả, em dùng để xào rau rồi. Chỉ còn khoảng nửa bình thôi, nhiều người như thế này có lẽ uống không đủ đâu.”

Cậu hoàn toàn không biết mình đang ông nói gà bà nói vịt.

Dương Hâm cười nói: “Ai u Ly Ly, cậu lấy cả rượu vang ra để xào rau cơ á, khẩu vị không tồi nhỉ.”

Thiệu Ly cười mắng: “Cút đi.”

Lý Hữu hoàn toàn không có bộ dáng tiếc của chút nào cả, hắn nói: “Vậy thì đành để lần sau vậy.”

Câu nói này quá khách khí, khiến một đám người nhanh chóng nói: “Sao dám phiền anh chứ.”

Thiệu Ly vẫn cười như trước: “Có gì phải ngượng ngùng? Lớn từng này tuổi rồi còn giả e thẹn cái gì nữa. A, tên chết tiệt kia, miếng thịt bò đó là của tớ, trả lại đây!”

Lưu Bằng Phi gắp nhanh một miếng bỏ vào miệng, bị nóng thổi hơi ra phù phù, vừa nhai vừa nói: “Ui dồi, nhìn bộ dáng bùn xỉn của cậu kìa.”

Thiệu Ly tức giận giơ chân lên đạp hắn.

Cứ như vậy, mấy người nháo loạn hết cả lên, hết uống rượu rồi lại tranh ăn, quậy đến phát điên, mỗi khi trên TV có một đội suýt nữa thì ghi được bàn thắng, còn có thể đập bàn gào thét một trận, lúc hăng nhất, Lưu Bằng Phi còn bị mọi người đè xuống sô pha ép uống rượu, loạn thành một đống.

Bầu không khí vui vẻ này không hề có chút giả dối nào.

Ăn no, Thiệu Ly tựa lưng vào ghế, đá đá Dương Hâm đang ngồi đối diện nói: “Cuộc sống tân hôn sao rồi? Có thỏa mãn không?”

Dương Hâm hê hê cười “D*m đãng” nói: “Cậu chưa kết hôn thì không thể hiểu đâu.”

Cái đề tài này ngay lập tức đi về phía phương diện “đen tối”.

Lý Hữu sờ đầu Thiệu Hiểu Tây nói: “Bộ sách bản gốc kia bố mang về cho con rồi, để ở trong phòng đó, con vào lấy đi.”

Thiệu Hiểu Tây nói: “Trong phòng bố với ba con ạ?”

Lý Hữu nói: “Ừm, trên chiếc tủ ở đầu giường đó.”

Bọn họ thoải mái nói chuyện, thanh âm cũng không cao, Thiệu Ly đang nói cười với bọn người Lưu Bằng Phi nên cũng không chú ý, nhưng Trần Trạch vừa mới lấy cốc nước đi ra khỏi bếp thì nghe thấy.

Anh nắm chặt cốc nước, đứng bất động.

Thiệu Hiểu Tây chú ý tới hắn, cô bé liền gọi: “A Trạch?”

Lý Hữu quay đầu lại, nhìn thoáng qua vẻ mặt của Trần Trạch, mắt khẽ nheo lại.

Hai người nhìn nhau, khí thế có vẻ đang đánh đối phương.

Sau đó, Thiệu Ly bên kia cũng chú ý tới.

Thiệu Ly hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Dương Hâm cười nói: “A Trạch cậu không uống nước thì cầm cốc nước để làm gì thế?”

Lưu Bằng Phi cười hắc hắc: “Chờ cậu kể chuyện chứ gì, phòng khi khát mà không có nước uống, a ha ha.”

Thiệu Ly cười nói: “Hê hê hê, con gái tao còn ở chỗ này đó, bọn mày nói chuyện chú ý một chút đi.” Rồi lại nói với Thiệu Hiểu Tây: “Con gái, con cứ về phòng chơi trước đi..”

Thiệu Hiểu Tây gật đầu, cô bé vào phòng của hai người Thiệu Ly và Lý Hữu lấy sách.

Tiếp theo chợt nghe thấy Trần Trạch nói: “Thôi muộn rồi, tớ về trước đây.”

Anh đặt chiếc cốc lên bàn, mặc áo khoác vào rồi đi, bộ dáng thoạt nhìn có điều tâm sự, cũng có vẻ như người mất hồn.

Bọn Dương Hâm đương nhiên không chịu, liền kêu lên: “Sao lại rã đám thế A Trạch, đã nói là over night cơ mà”, ” Không phải là định trốn đi gặp bạn gái đó chứ?”, “Tám phần là như vậy rồi! Không phải lần trước Trương Nhị giới thiệu cho cậu ta một đại mỹ nữ sao?”, “Phắc! Đúng là đồ trọng sắc khinh bạn!”

Thiệu Ly liền cắt ngang bọn họ: “Được rồi đó, mấy thằng này không sợ hàng xóm đến gõ cửa nhà tao mắng sao? Tất cả im miệng cho tao.” Lại quay đầu nói với Trần Trạch: “Tớ đưa cậu xuống.”

Bọn người Dương Hâm liền gọi lại: “Phắc, Ly Ly quả nhiên vẫn là thiên vị vợ cả !”, “Thật đúng là bất công quá đi mất!”, “Không bênh vực thế nhá, Ly Ly!”

Thiệu Ly liền bắt đầu pha trò với bọn họ một lúc rồi mới đưa Trần Trạch xuống.

Hai người đổi giày ở kệ giày, Lý Hữu cũng không nói một câu nào cả. Trước khi ra ngoài, Thiệu Ly liếc hắn một cái rồi mới đi cùng Trần Trạch.

Lúc đó, mùa thu năm nay cũng sắp hết, cảm giác lạnh cũng dần rõ ràng hơn, hai người sóng vai xuống dưới nhà, cả hai không đi thang máy mà dùng cầu thang bộ.

Ngọn đèn ở cầu thang bộ hơi tôi tối.

Xuống được hai tầng, đến ngã rẽ, đột nhiên Thiệu Ly nói: “A Trạch, chúng ta vĩnh viễn là anh em tốt.”

Cậu là một người giỏi quan sát sắc mặt như thế, nhìn vẻ mặt vừa rồi của Trần Trạch, lại nhớ lại bộ dáng trước đó của anh và Lý Hữu, liền đoán được vài phần.

Cậu nói: “Chúng ta vẫn giống như trước đây, được không?”

Trần Trạch không nói lời nào, xem ra là chịu đả kích không hề nhỏ.

Cuối cùng anh nói: “Ly Ly, tớ thà rằng cậu tìm một phụ nữ còn hơn. Tớ chỉ hy vọng cậu sống tốt thôi.”

Thiệu Ly đáp lại: “Tớ biết.”

Cậu cúi thấp đầu, cảm thấy có một loại tình cảm không tên đang cuộn lên trong lòng.

Đã rất nhiều năm rồi, kể từ khi cậu cùng Thiệu Phỉ và Trần Trạch quen nhau ở tiểu học. Những năm ấy, bọn họ thường xuyên sóng vai cùng đi với nhau.

Khi đó những đứa nhỏ thành phố ít nhiều đều có cảm giác coi thường và tẩy chay đối với học sinh chuyển trường từ nông thôn, nhà quê lên.

Lúc đầu, cậu rất sợ, cậu vẫn chỉ là đứa bé, nhưng cậu lại không thể để ai nhìn ra nỗi bất lực của mình, nếu không Thiệu Phỉ sẽ bị xa lánh và bắt nạt.

Nhưng không ngờ, Trần Trạch lại có thể chấp nhận bọn họ.

Ngoài bà Thiệu và Thiệu Phỉ, anh là người đầu tiên nguyện ý gọi “Ly Ly” một cách thân thiết và ấm áp với cậu.

Rồi nhoáng một cái, chớp mắt đã qua từng ấy năm.

Cậu nói: “A Trạch, những năm này đều là tớ nợ cậu, vẫn luôn như thế.”

Trần Trạch nói: “Đã nói là anh em tốt cả đời rồi, còn so đo cái này để làm gì nữa?”

Thiệu Ly nói: “Đúng.”

Like Loading…
Bình Luận (0)
Comment