Cường Mãi Cường Mại

Chương 55

Cuối cùng, Lý Hữu để Thiệu Ly bắn trong tay của hắn, rồi bật điều hòa. Sau đó, hắn nâng thắt lưng Thiệu Ly, đặt cậu em đã thức tỉnh hẳn nhắm ngay lối vào đã cực kỳ trơn kia.

Lý Hữu nhìn cậu, cười đến mức làm cho người ta mặt đỏ tim đập, chậm rãi cắm vào trong thân thể cậu.

Hắn cắn tai Thiệu Ly, tán tỉnh: “Anh là chồng của em.”

Lời tán tỉnh này thật sự quá “đen tối”.

Mặt Thiệu Ly đó bừng, cậu vừa vội lại vừa tức.

Cũng may, do hai người thường xuyên ân ái, nên không làm huyệt khẩu bị thương, mà ngược lại càng ngày càng mềm dẻo. Lúc chậm rãi cắm vào cũng không cảm thấy đau lắm, tất cả có được hơn phân nửa là công dụng của thứ thuốc mỡ kia.

Lý Hữu cúi đầu hôn miệng cậu, bắt đầu nhẹ nhàng đong đưa. Mông dần bị đâm đến phát ra tiếng bạch bạch. Lý Hữu nâng thắt lưng cậu lên cao hơn, dùng tốc độ nhanh hơn, góc độ phức tạp hơn mà chân chính “phạt” cậu.

Hắn đặt Thiệu Ly nghiêng nửa người, đầu tựa vào giường, thân thể gập lại, tại nơi ấm áp đó dùng tần suất cao nhất mà điên cuồng ra vào, khiến Thiệu Ly thất thần, không có khả năng làm gì nữa. Tiếp đó, hai đôi môi quấn chặt vào nhau, đầu lưỡi quyện lấy nhau, năm ngón tay đặt ở bên ngoài chăn duỗi ra đan xen vào nhau, gắt gao nắm chặt lại.

Lý Hữu lại cúi đầu liếm lên mi mắt của cậu, Thiệu Ly đành phải mơ màng mở to mắt, nhìn hắn cười.

Dưới ánh sáng của ngọn đèn ngủ đầu giường, nụ cười kia thoạt nhìn có chút hư ảo.

Đồng tử Lý Hữu mở lớn, sức lực trên eo hoàn toàn không thể khống chế mà mạnh hơn rất nhiều.

Giường rung lắc dữ dội, vang lên những tiếng kẽo kẹt, Thiệu Ly không nhịn nổi phải nói: “Anh… làm… nhẹ thôi, c… oi chừng bị nghe… nghe… thấy.”

Lý Hữu đáp lời, nói: “Không đâu.”

Sau đó, bọn họ ai cũng không còn tâm trí đâu mà nói chuyện.

Cuối cùng, một tay Thiệu Ly nắm chặt lấy ga giường làm điểm tựa, ngón tay cậu bấu chặt lại, gần như là xuyên qua lớp vải. Cậu giống như mới từ dưới nước vớt lên, cả người đều là mồ hôi. Lý Hữu còn trong cơ thể cậu chạy nước rút, cố gắng đâm thật sâu. Lúc dịch thể bắn vào vách tường bên trong, hai người không hẹn mà cùng rên rỉ thành tiếng.

Lý Hữu nằm trên người cậu thở dốc, tạm thời có chút hơi quá sức. Qua không bao lâu, Thiệu Ly nâng thắt lưng lên ra hiệu cho hắn trượt xuống.

Lý Hữu cúi đầu hôn nhẹ lên miệng cậu, xuyên tạc ý muốn của cậu mà hỏi: “Còn muốn à?”

Thiệu Ly nhắm mắt lại, mặt đỏ lên. Cậu cũng không chịu thua, ăn miếng trả miếng, nói: “Thở hổn hển như vậy còn làm được à? Ráng giữ chút sức đi.”

Lý Hữu nói: “Xem ra, phải chứng minh cho em thấy coi anh còn sức không vậy.”

Sau đó, giường lại tiếp tục rung lắc dữ dội, hình như Lý Hữu đã quyết tâm, tối hôm nay phải cố gắng tạo ra một đứa con nữa.

Chỉ có điều, lúc này hình như không còn thuận lợi như lần trước, hai người đã vất vả cần cù cày cấy như thế mấy ngày nay, nhất là Lý Hữu, vất vả lâu như vậy cuối cùng vẫn không có chút động tĩnh gì.

Thật đúng là:

Có lòng trồng hoa hoa chẳng nở

Vô tình cắm liễu, liễu mọc xanh.

Tối thứ sáu, sau khi xong việc ở tiệm, Thiệu Ly đến tiệm thuốc mua một vài thứ.

Cậu đang cầm một hộp thuốc lên xem thì Lưu Ưu đã đi ra từ một đầu khác gọi: ” Thiệu Ly, đã lâu không gặp, đến mua thuốc a?”

Thiệu Ly nhanh tay bỏ hộp thuốc lại trên giá đựng, cười nói: “Không phải, tôi chỉ coi thôi.”

Lưu Ưu tiến về phía cậu, nhìn tới nhìn lui những hộp thuốc được sắp xếp trên giá đựng thuốc trước mặt cậu, cười ra vẻ tôi hiểu mà.

Cô nói: “Chỉ là mua thuốc này thôi mà, có gì phải ngượng ngùng. Đều là người trưởng thành rồi, còn ai quan tâm đến chuyện này?”

Thiệu Ly cười ha hả, nói: “Không có mà.”

Lưu Ưu đại khái nhìn ra cậu có chút xấu hổ, cũng không nói tiếp nữa.

Thế là hai người lại nói một chút chuyện về tình hình Thiệu Phỉ gần đây, sau đó tự thanh toán tiền của mình rồi rời khỏi tiệm.

Vốn cậu chỉ nghĩ đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, kết quả buổi sáng thứ bảy, Thiệu Phỉ lại gọi điện thoại cho cậu nói trưa chủ nhật cô làm tiệc chúc mừng khánh thành công ty ở khách sạn, muốn mời Thiệu Ly qua, sẵn dịp đi xem công ty mới của cô.

Dù sao cũng là người nhà, chị của mình tổ chức tiệc khánh thành, người em trai như cậu cũng sao có thể không ra mặt chúc mừng.

Nói ra đã có thể làm cho người khác chê cười.

Hơn nữa, lại còn đúng lúc Chu Mạnh đang có khúc mắc với Thiệu Phỉ.

Thiệu Ly không nghĩ nhiều, cậu quyết định đi .

Buổi tiệc được tổ chức thực long trọng, đại đa số đều là nghệ sĩ, sao đang nổi, đèn flash chớp nháy liên tục khiến cậu không thể mở mắt.

Hôm nay, Thiệu Phỉ khiến mọi người không thể dời mắt. Thân hình thướt tha, vóc dáng tuyệt đẹp, mặc một chiếc váy dài màu xanh navy, diện những món trang sức thật đắt tiền, cô tự tin nhìn vào camera cười thật tươi.

Thiệu Phỉ cảm thấy rất hạnh phúc, thậm chí cô không cần nói gì, chỉ cần dùng nụ cười tự tin này cùng một thân toàn là trang phục sang trọng, đắt tiền để chứng minh cho tất cả mọi người thấy: cô ấy đã thành công , thành công hơn bất cứ ai khác .

Đặc biệt, ngay cả một số giám đốc của những công ty giải trí nổi tiếng cũng đến chúc mừng, trong đó còn có ông chủ cũ của cô – Trịnh Bân, tổng giám đốc của MES .

Tất cả điều này trong mắt Thiệu Ly không khác gì trò hề.

Ai có thể đoán được, nữ nghệ sĩ mới vào nghề năm đó không một xu dính túi, ngây ngô đáng thương, thiếu chút nữa bị MES chèn ép đến không còn đường có thể đi, chỉ dùng không đến mười năm, đã có thể hòa lẫn trong giới điện ảnh lắm bon chen này, cùng ông chủ cũ tay bắt mặt mừng, nói chuyện thật vui, chỗ đứng cũng ngang hàng.

Quả là thế sự biến hóa khôn lường làm cho người ta không thể nào đoán trước được. Thiệu Ly vừa tìm một vị trí ngồi xuống uống rượu, Chu Mạnh đã lập tức ngồi ngay bên cạnh cậu.

Hắn hình như có ý ám chỉ điều gì đó mà nói: “Chị Phỉ thật thông minh, hơn nữa số mệnh cũng tốt, có một cậu em trai lúc nào cũng dốc lòng giúp đỡ mình như cậu, thật là làm cho người ta hâm mộ mà.”

Lúc Chu Mạnh nói những lời này, Thiệu Phỉ đang hăng hái nhìn vào camera trả lời những câu hỏi của phóng viên.

Thiệu Ly nhìn cô ấy rồi nói: “Tôi cũng không giúp được gì cho chị ấy.”

Chu Mạnh liền ngồi nhích lại gần cậu, ra vẻ rất thân cận với cậu.

Hắn đè thấp thanh âm, cười nói: “Sao lại nói như vậy, cậu thực sự rất có bản lĩnh.”

Like Loading…

Bình Luận (0)
Comment