Cuồng Ngạo Thương Khung [Đồng Nhân Đấu Phá]

Chương 61

Tóm tắt chương này: có yếu tố kinh dị (với một số người), có thể gây sợ hoặc ám ảnh, đọc giả cân nhắc khi đọc.

Đọc rồi đừng mắng mình lệch lạc hay tam quan bất chính, tại kiểu nó vậy chứ không phải tại mình. =))

Đại khái chỉ là hai người sắp đi xa tranh thủ ôm nhau ngủ thôi. =))

*****************

Buổi tối mọi người tắm gội thay y phục xúng xính chuẩn bị đi dạo chợ đêm, Tiêu Đình nắm tay Mỹ Đổ Toa, thay nàng mở đường, cản lại vài kẻ không có mắt.

Tử Nghiên thấy Tiểu Y Tiên đeo găng tay, rất tự nhiên nắm tay Tiểu Y Tiên, tay khác ôm Tiểu Hỏa. Trải qua một thời gian tiếp xúc Tiểu Y Tiên cũng không quá ghét bỏ xa cách với  Tử Nghiên.

Nàng dù sao cũng không để bụng một trẻ ranh non nớt đơn thuần như Tử Nghiên, chỉ là Tử Nghiên quá nghịch ngợm hoạt bát, ồn ào làm người đã quen tịch mịch như Tiểu Y Tiên luôn cảm thấy đau đầu.


Hơn nữa nếu không nghiêm sẽ không trị được tính nghịch ngợm của Tử Nghiên.

Tại Đấu Khí đại lục, cuộc sống không phân đêm ngày, quanh năm nhộn nhịp huyên náo, đêm xuống lại càng xa hoa trụy lạc.

Mỹ Đổ Toa mang mạng che mặt, gót ngọc nhẹ nhàng sánh bước đi cùng Tiêu Đình dạo vòng quanh phường thị. 

Đôi mắt đẹp thoáng rũ xuống nhìn vào hay bàn tay đang giao nhau mười ngón đan xen của hai người, đột nhiên thấp giọng nói.

"Không cần phải như vậy."

Thân hình Tiêu Đình thoáng cứng lại, thu liễm ý cười trên mặt, Tiêu Đình nén một tiếng thở dài nhìn vào mắt Mỹ Đổ Toa.

"Ta chỉ muốn ở cạnh nàng nhiều hơn, cùng nàng trải nghiệm những việc mà ta và nàng chưa từng thể nhiệm cùng nhau."

Ở một mức độ tu vi như Tiêu Đình hay Mỹ Đổ Toa, nhiều người vẫn xem hai người là một tồn tại khủng bố, nhưng hai người vẫn có lúc thân bất do kỷ có một số việc không theo ý mình, vẫn bị vận mệnh sắp đặt.


Tâm tình bi phẫn, bất lực, không cam lòng, muốn nghịch thiên phá vỡ vận mệnh... Đều có.

Tiêu Đình khẽ vuốt tóc qua sau tai Mỹ Đổ Toa, nhu giọng nói.

"Tạm thời đừng suy nghĩ những việc không vui này, được không?"

Mỹ Đổ Toa hít vào một hơi nhẹ gật đầu, lúc này Tiêu Đình mới hơi mỉm cười, cùng nàng đi tiếp.

"Nàng đợi ta một chút."

Đi qua một quầy bán thức ăn, Tiêu Đình quay sang nói với Mỹ Đổ Toa, sau đó chạy đi mua ít bánh mứt chia cho mọi người.

Mỹ Đổ Toa cho mứt quả vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, lớp đường ngọt ngào tan đi để lại một chút chua bên trong, có lẽ tâm trạng nặng nề nên cảm xúc trong nàng có phần nhạy cảm hơn thường ngày.

Dung nhan diễm lệ thoáng hiện lên vẻ mất mát, trong ngọt hàm chứa chua xót, trong vui vẻ ẩn giấu đau thương, trong tương phùng vẫn lo sợ chia ly chực chờ.


Cảm giác được khí áp quanh thân Mỹ Đỏ Toa không tốt, Tiêu Đình quan sát nàng một chút, sau đó lấy loại mứt quả nàng vừa ăn cho vào miệng, ngọt rồi lại chua, Tiêu Đình chép miệng, chẳng lẽ nàng không thích chua?

"Nàng sao vậy?" Tiêu Đình dừng lại, vuốt ve sườn mặt Mỹ Đổ Toa làm nàng đối diện mình quan tâm hỏi.

"Không có, chỉ là không nghĩ trong ngọt lại hàm chua." Mỹ Đổ Toa hơi lắc đầu, nói bâng quơ.

Tiêu Đình rốt cuộc minh bạch Mỹ Đổ Toa nghĩ gì, vội nắm chặt tay nàng, bất chấp đông người nhẹ kéo Mỹ Đổ Toa ôm vào lòng.

Giữa dòng người đông đúc xuôi ngược, hai linh hồn nhỏ bé bất an dựa vào nhau.

Mỹ Đổ Toa thoáng ngượng ngùng khi có vô số ánh mắt nhìn, muốn đẩy Tiêu Đình ra, nhưng nàng quá hiểu tính Tiêu Đình, bất đắc dĩ giấu mặt vào hõm cổ Tiêu Đình, mái tóc dài rũ xuống không che giấu được vành tai đỏ hồng.
"Nhân sinh trên đời đều không vẹn toàn, có sinh ắt có tử, có hỉ ắt có nộ, nếu đó là trả giá bắt buộc phải có, ta tình nguyện, hiện tại ta đã cảm thấy đủ."

Tiêu Đình gác cằm lên vai Mỹ Đổ Toa khẽ nói, Mỹ Đổ Toa nâng tay ôm lấy eo sườn Tiêu Đình, nhẹ lắc đầu, con người vốn dĩ luôn có lòng tham.

 Khi không có được chỉ cầu được một ánh mắt, một cái ngoảnh lại của đối phương cũng cảm thấy đủ.

Nhưng nếu đã có lại càng muốn được nắm giữ nhiều hơn.

"Nhưng không phải Đình không biết, ta là người có nhiều tham vọng."

"Ừm, nên nếu phải nếm chua để được vị ngọt, ta cũng thực vui vẻ, vì trong nàng.... Có ta."

Thời khắc này cần phải nghiêm túc nhưng Tiêu Đình không muốn tâm trạng Mỹ Đổ Toa nhiều u ám, nên mỉm cười pha trò, cố tình đè thấp câu cuối.

Mỹ Đổ Toa vốn dĩ không nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy Tiêu Đình có lệ an ủi nàng, nhưng nghe đến câu cuối đầy ái muội của Tiêu Đình.
Mỹ Đổ Toa thoáng nhíu mày, trừng mắt cho Tiêu Đình một cái cảnh cáo, dung nhan thoáng ửng đỏ mê người, thẹn quá hóa giận nàng tàn nhẫn véo mạnh vào eo sườn Tiêu Đình, làm Tiêu Đình hít một hơi khí lạnh nhăn mặt  buông nàng ra.

Tạm thời xua được mây đen u ám trong lòng Mỹ Đổ Toa, cho dù bị Tiểu Y Tiên và Tử Nghiên đang dùng ánh mắt xem kịch lần xem thường bỉu môi nhìn mình, Tiêu Đình vẫn thấy xứng đáng.

Tiêu Đình cho Tử Nghiên không ít kim tệ để nàng mua quà vặt, dung nhan kiều diễm cùng khí chất mê người của Mỹ Đổ Toa thu hút không ít "quân tử" hảo cầu, nên Tiêu Đình đành lôi kéo mọi người dừng ở một sạp hàng bán mặt nạ.

Tại đây bày bán  mặt nạ giấy, gỗ được làm thủ công xinh đẹp nhiều màu, có mặt người đa dạng biểu cảm, cũng có mặt nạ hình các loại ma thú.
"Nàng thích cái nào?"

"Tiểu Y Tiên tỷ tỷ, tỷ chọn một cái đi."

Hai mắt Tiêu Đình và Tử Nghiên sáng rực đứng trước quầy hàng, muốn cùng người còn lại chọn mua mặt nạ.

"Ấu trĩ!!"

Mỹ Đổ Toa và Tiểu Y Tiên đồng loạt nói, nói xong hai người còn kinh ngạc nhìn nhau, đây là lần đầu tiên hai người ăn ý đồng thanh đồng thủ.

Sau cùng cả hai thở dài chọn một cái mặt nạ, xem như chiều lòng hai đứa trẻ to xác kia.

Mỹ Đổ Toa chọn một mặt nạ hình thiếu nữ hoa đào, Tiêu Đình chọn một cái hình lão Hổ, bởi vì không có ma thú Báo đen.

Tiểu Y Tiên chọn một mặt nạ màu đen dữ tợn tựa như sát thần, đối lập với mặt nạ  hình thỏ trắng đáng yêu của Tử Nghiên.

Bốn người ăn ngon chơi vui càn quét một vòng chợ đêm, nghe nói hôm nay ở bờ sông còn có pháo hoa, nên khách tản bộ dần dần đi về phía bờ sông, tìm một vị trí tốt chờ đợi.
Càng gần đến giờ bắn pháo hoa, người tụ tập ở đây càng đông, quanh bờ sông đều xây lan can kiên cố, đèn đuốc sáng trưng, người đông nhộn nhịp khung cảnh tương đối tươi vui.

Không quá u ám nặng nề tràn ngập khói độc và huyết tanh như một số nơi nhóm Tiêu Đình từng gặp, tâm tình mọi người vô cùng thả lỏng, yên lặng tận hưởng giờ phút bình dị an yên hiếm hoi.

Mỹ Đổ Toa đứng thẳng người đoan chính đặt tay lên lan can, gió đêm mát lạnh mang theo khí vị đặc trưng của nước sông thôi quét qua, làm cả người nhất thời nhẹ nhàng thoải mái.

Ngọc thủ nâng lên khẽ vuốt vài lọn tóc rối tung qua sau tai, dư quang phát hiện người nào đó vẫn luôn ngơ ngẩn nhìn mình, Mỹ Đổ Toa không khỏi cong khóe môi cười, quay đầu tỏ vẻ không hay biết.

Chỉ sau hai nhịp thở, thân thể kiều mềm lập tức bị bao vây trong cái ôm ấm áp, chỉ đơn giản là đem người ngọc bao lại, hai tay ngăn nắp ôm lấy eo nhỏ, gác cằm lên vai nàng.
Có lẽ vì ở nơi đông người, Tiêu Đình cũng không làm gì quá phận, hai con người đơn giản dựa vào nhau.

Lẳng lặng cảm nhận mùi hương, độ ấm của đối phương xuyên qua y phục truyền vào chân tâm, hơi thở nhịp đập trái tim đều cộng hưởng hòa quyện vào nhau, hai người đều phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Vẫn tưởng tình cảm đã đủ sâu dày, nên mới đột phá đến bước cuối cùng, nhưng trải qua thân mật da thịt, tình cảm  của cả hai càng thêm quyến luyến gắn bó không dứt ra được.

 Từng cái nắm tay, cái ôm hay ánh mắt nhìn nhau đều rất khác, càng thêm tràn ngập tình tố dây dưa không muốn xa rời.

Trên sông có vài thuyền lớn neo đậu, trên thuyền đèn đuốc muôn màu, rèm trướng màu hồng nhạt đong đưa theo gió, vài cô nương trẻ tuổi vận sa y mỏng như cánh ve thiếu trước hụt sau đứng trên thuyền vẫy gọi, tài tử giai nhân tụ hội ca múa mua vui.
"Đó là gì?"

Tử Nghiên đã sớm miễn nhiễm với màn âu yếm thân mật của hai người, một tay kéo vạt áo Tiêu Đình, bàn tay nhỏ nhắn chỉ vào một chiếc thuyền hoa to lớn dài hơn hai mươi thước đang không ngừng truyền ra hoan thanh tiếu ngữ.

Vừa liếc sơ đã biết đây là những thuyền đón khách của các thanh lâu lớn có tiếng tại đế đô, vì nó khá giống cảnh trong các bộ phim cổ trang Tiêu Đình từng xem.

"Đó là..."

Tiêu Đình vừa muốn nói đột nhiên trí thông minh bật công tắc, không dám nói tiếp. Đúng với dự cảm không lành của Tiêu Đình, Mỹ Đổ Toa vốn đang an tĩnh dựa vào người Tiêu Đình đột nhiên hơi ngẩng đầu lên.

Mặt nạ che đi dung nhan lãnh diễm của Mỹ Đổ Toa, không thấy được thần thái biểu cảm của nàng, nhưng đôi mắt đẹp lành lạnh thoáng nheo lại, đập vào mắt Tiêu Đình là tín hiệu nguy hiểm.
Nếu nói khác nào chứng tỏ bản thân đã biết, tiếp theo đó sẽ là như thế nào lại biết?

Mặc dù trước đây ở Trái Đất, sau khi xem các bộ phim cổ trang Tiêu Đình từng ước nếu xuyên không về thời cổ đại nhất định sẽ dạo thanh lâu, kỹ viện mở rộng tầm mắt.

Cũng chỉ nghĩ đơn thuần muốn đi dạo thỏa mãn tò mò.

Nhưng từ khi đến nơi này ngoài lăn lộn sơn dã, tu luyện đánh đấm ra Tiêu Đình chưa hề bén mảng đến những nơi này.

Cảm nhận khí áp của người trong lòng dần áp súc thấp xuống, đôi mắt dài hẹp hờ hững không buông tha chỉ dùng nửa con mắt nhìn Tiêu Đình, khóe miệng Tiêu Đình run rẩy, nuốt một ngụm nước bọt quay sang cầu cứu Tiểu Y Tiên.

"Ta cũng không biết, Tiểu Y Tiên muội biết không." Tiêu Đình lắc đầu yếu ớt thanh minh cho chính mình.

"Đó là thuyền hoa của kỹ viện, tỷ lịch lãm nhiều nơi bao nhiêu năm chẳng lẽ không biết sao?"
Tiểu Y Tiên giờ phút này không còn bộ dạng ma đầu ai nghe đến tên cũng sợ vỡ mật, tuy đeo mặt nạ dữ tợn nhưng tròn mắt bộ dạng cực kỳ kinh ngạc vô tội  hỏi lại Tiêu Đình.

Cả người Tiêu Đình phát lạnh, cảm giác như vừa bị Tiểu Y Tiên thọc cho một dao, gϊếŧ người không thấy huyết.

"Kỹ viện là gì? Trên đó mọi người có vẻ rất vui, chúng ta cũng đi đi." Tử Nghiên nhìn thuyền hoa, hia mắt tỏa sáng.

"Không được! Nơi đó không có gì tốt, không nên dính vào." Tiêu Đình nhìn Tử Nghiên nghiêm túc nói.

Tử Nghiên nghĩ có lẽ Tiêu Đình có Mỹ Đổ Toa nên không muốn đi chơi, nàng không bỏ cuộc vội quay sang nhìn Tiểu Y Tiên cầu tình.

"Không được."

Trái với Tiêu Đình ôn tồn, Tiểu Y Tiên trực tiếp trừng mắt nhìn nàng, rét lạnh phun ra hai chữ.

Cảm giác khí tràng bức người quanh Mỹ Đổ Toa vẫn không giảm bớt, chỉ là nàng nghiêng đầu nhìn mặt hồ phía trước không để ý Tiêu Đình, Tiêu Đình giương đôi mắt vô tội chân thành yếu ớt nói.
"Ta không có, ta chưa từng đặt chân đến những nơi đó..."

"Ta biết."

Mỹ Đổ Toa trả lời cộc lốc, âm điệu vô bi vô hỉ, nàng khẽ thở dài, xà đồng màu tím nhạt hơi rũ xuống, người ưu tú như Tiêu Đình vốn dĩ không cần đặt chân đến những ơi yên hoa thế tục này.

Khi còn là tiểu xà ngày đêm quấn lấy Tiêu Đình, nàng đã tận mắt chứng kiến, vốn dĩ thường ngày đã có vô số hồng nhan tri kỉ vây quanh Tiêu Đình.

Mỹ Đổ Toa biết Tiểu Y Tiên chỉ trêu Tiêu Đình, nhưng bản thân nàng tự hiểu lấy, bởi vì minh bạch nên càng phiền muộn, nặng nề.

Tiêu Đình không dám lộn xộn, cả người cứng đờ ôm lấy vòng eo nhỏ tinh tế của Mỹ Đổ Toa, một cử động nhỏ cũng không dám động, khóc không ra nước mắt.

"Nhìn xem, pháo hoa..."

Không khí âm trầm quỷ dị, mỗi người đều ôm tâm tư khác nhau nháy mắt bị không khí ồn áo huyên náo xung quanh đánh gãy.
Mỹ Đổ Toa, Tiêu Đình... Đồng loạt nhìn lên trời. Tiểu Y Tiên và Tử Nghiên nhìn thật chuyến chú, Tử Nghiên lần đầu nhìn những thứ này, Tiểu Y Tiên từ nhỏ lưu lạc thiên nhai, đều chưa từng bình thản ngắm pháo hoa.

Mỹ Đổ Toa lại càng không, xem ra người may mắn nhất ở đây  là Tiêu Đình.

Pháo hoa rực rỡ muôn hồng nghìn tía, xinh đẹp huyễn lệ muôn hình vạn trạng, hấp dẫn ánh nhìn của bất kỳ ai. Tuy đẹp đẽ nhưng sớm nở mau tàn, tất cả đọng lại chỉ còn tiếc nuối, nhưng chính vì vậy mới khắc sâu vào lòng người.

Trong xà đồng màu tím trong suốt phản chiếu vô số hình ảnh đẹp đẽ muôn màu, Mỹ Đổ Toa như lại minh bạch một chân lý.

Ngọc thủ chậm rãi phủ lên bàn tay Tiêu Đình đang đặt lên eo mình.

Năm tháng vô tình, vẫn là nên trân trọng khoảnh khắc hiện tại, người bên cạnh.
Chỉ một hành động nhỏ của Mỹ Đổ Toa cũng khiến Tiêu Đình vui vẻ, Tiêu Đình đẩy mặt nạ lên đỉnh đầu, áp một tay còn lại lên tay nàng, nhẹ vỗ về, đồng thời hôn lên tóc nàng.

Tiêu Đình như tiểu miêu ngoan ngoãn thích làm nũng cọ mặt vào sườn mặt Mỹ Đổ Toa, gác cằm lên vai nàng, tóc mai đan vào nhau.

Mỹ Đổ Toa hơi nghiêng đầu, đôi mắt đẹp lành lạnh liếc nhìn bộ dạng ngây ngốc của Tiêu Đình, nâng lên ngọc thủ đánh vào trán Tiêu Đình.

Mặc dù không đau nhưng Tiêu Đình theo bản năng vẫn đưa tay xoa trán, cười hì hì nhìn nàng, lại cúi xuống hôn lên vành tai Mỹ Đổ Toa.

Nơi yếu ớt nhạy cảm bị hôn lên, nháy mắt vành tai dài nhọn đặc trưng của Yêu tộc trở nên phiếm hồng, hơi chuyển động phe phẩy muốn tránh thoát.

Tiêu Đình mỉm cười lại không muốn công kích ép nàng, nhưng lại luyến tiếc rời xa vành tai dài nhọn cực kỳ yếu ớt đáng yêu này, vẫn luôn cọ má vào mặt nàng, dùng vành tai mình cọ cọ vào tai nàng,  liên tục trộm cười đến híp mắt.
Mỹ Đổ Toa vừa phiền muộn lại buồn cười, đôi mắt dài hẹp híp lại, nàng nâng tay  men theo sườn mặt của Tiêu Đình bò lên, không chút nương tay véo vào tai còn lại của Tiêu Đình.

"Đau... Đau..."

Tiêu Đình hít hà đau đến chảy nước mắt, chỉ là vẫn không buông bỏ, liều mạng dựa vào người Mỹ Đổ Toa, tùy nàng ngắt véo.

Phát một chút bực tức trong người xong, Mỹ Đổ Toa chuyển qua vuốt ve vành tai không cần nhìn cũng biết giờ phút này đã đỏ như xuất huyết của Tiêu Đình, vẫn là nàng mềm lòng, đánh Tiêu Đình nàng lại càng khó chịu trong lòng.

Tiểu Y Tiên vô tình nhìn một màn ngược luyến khổ tình của hai người, đôi mắt màu xám tro hờ hửng thoáng hiện lên nét kinh dị lẫn khinh thường, yêu đương đều rớt mất não sao?

Mỹ Đổ Toa nhìn bộ đang ngốc ngốc của Tiêu Đình, dưới lớp mặt nạ che giấu không khỏi cong lên khóe môi, bởi vì bị véo đau, cái mũi Tiêu Đình đều hồng, nước mắt phản ứng tuôn ra thấm ướt từng sợi lông mi.
Bộ đạng đáng thương như tiểu nữ nhi vừa bị người ta ức hϊếp khi dễ, trong ngoãn ngoãn lộ ra một tia chật vật ủy khuất, tầm mắt hơi dừng lại ở cánh môi đỏ hồng xinh đẹp  của Tiêu Đình.

Trong đôi mắt đẹp tĩnh lặng sâu như hải vực bắt đầu nổi lên gợn sóng, chăm chú nhìn căn nguyên tội ác đang gần kề ngay trước mắt. Hình dáng xinh đẹp như cánh hoa anh đào, mềm ấm ngọt ngào làm người muốn cắn thử.

Tuy không phải lần đầu chạm qua nhưng Mỹ Đổ Toa vẫn luôn bị mỗi một tấc da thịt, phong tư của Tiêu Đình hấp dẫn, trong đôi mắt đẹp trong trẻo bắt đầu nổi lên tà ý.

Ngọc thủ thon dài chậm rãi tháo ra mặt nạ, Mỹ Đổ Toa cười tà mị xoay người lại nhéo cằm Tiêu Đình, một tầng năng lượng ẩn ẩn khuếch tán tạo ra vùng không gian chi lực bao lấy hai người.
Một tấm màn năng lượng mỏng trong suốt ngăn cách cả hai với bên ngoài, nháy mắt như đem hai người vây vào một thế giới khác đầy hương diễm, say mê. Thiên địa lúc này nhợt nhạt vô sắc, trong mắt mỗi người lúc này chỉ tồn tại đối phương.

Mỹ Đổ Toa hứng thú tùy ý nhìn Tiêu Đình, dung nhan yêu diễm chậm rãi áp sát mang đến cảm giác áp bách làm Tiêu Đình không dám thở mạnh, đỏ mặt nhìn nàng. Đôi môi đỏ căng mọng hé mở chủ động truy kích, ngậm lấy cánh môi hồng nhuận của Tiêu Đình.

Đầu lưỡi nóng ấm vẽ một đường, chậm rãi mà mãnh liệt phác họa từng đường nét, hình dạng mềm mại trên môi Tiêu Đình.

Tiêu Đình ôm lấy Mỹ Đổ Toa, cúi đầu há miệng nhẹ nhàng đáp lại, bàn tay bắt đầu không an phận trên vòng eo kiều mềm của Mỹ Đổ Toa.

Đôi bên đắm chìm trong nhu tình mật ngọt, qua một lúc lâu mới thở dốc hơi tách ra, nhìn vẻ mặt đỏ bừng ướŧ áŧ, trong mắt ẩn ẩn lửa tình khô nóng của nhau cả hai không khỏi mỉm cười.
Lần này Tiêu Đình chủ động hôn Mỹ Đổ Toa, nụ hôn càng thêm cuồng nhiệt kíƈɦ ŧìиɦ, từng bước ép sát Mỹ Đổ Toa vào lan can không cho nàng có cơ hội tránh thoát.

Một đường xâm lược chiếm hữu mật ngọt trong miệng nàng, mà tiểu yêu tinh trong lòng không chút e dè, nước đến thuyền dâng hài hòa phối hợp cùng Tiêu Đình.

Pháo hoa trên trời liên tục nổ vang vẽ ra muôn hình vạn trạng màu sắc tươi đẹp trên trời, cũng biến thành một dạng tồn tại nhợt nhạt vô sắc phụ trợ cho hai người.

Lửa tình bạo khởi, thân thể ngựa quen đường cũ ăn qua biết vị dần dần nổi lên phản ứng, dường như chỉ hôn thôi vẫn chưa đủ để xoa dịu khô nóng đang thiêu đốt thần hồn cả hai.

Tiêu Đình từ môi nàng hôn lên sườn mặt, đôi mắt sóng mũi nàng, lại từ môi nàng đi xuống cổ, sau đó quyến luyến ở vành tai nàng khẽ cắn một chút, sau đó Tiêu Đình gục đầu lên vai Mỹ Đổ Toa thở dốc.
Mỹ Đổ Toa cũng không khá hơn, thân thể đã sớm mềm nhũn dựa vào người Tiêu Đình run rẩy từng hồi, đôi môi căng mọng càng thêm sưng đỏ như dính huyết, cánh môi trơn bóng ướŧ áŧ dính đầy dấu vết yêu đương của hai người.

Nàng ôm lấy đầu Tiêu Đình, chậm rãi vuốt ve gáy Tiêu Đình, nếu không phải đang ở bên ngoài, cả hai sớm đã nước sữa giao hòa, cá nước thân mật.

Vùng không gian chi lực nhỏ hẹp lúc này tràn ngập mùi hương thơm ngọt của hai người, từng đạo u hương ái muội quyến luyến đan xen vào nhau.

Tiêu Đình vuốt ve tấm lưng thon mềm lả lướt của Mỹ Đổ Toa, vỗ về ai ủi nàng sau đó chậm rãi buông tay cùng nàng tách ra.

Đầu ngón tay ôn nhu vuốt ve lau cánh môi Mỹ Đổ Toa, chỉnh lại vài lọn tóc rối loạn qua sau tai nàng, cẩn thận giúp nàng đeo lại mặt nạ.

Vùng không gian chi lực cởi bỏ, thân ảnh hai người một lần nữa hiện ra.
Tiểu Y Tiên vốn chuyên chỉ chú xem pháo hoa, bất quá hai người làm ra oanh động không nhỏ, tạo ra không gian chi lực, ba động năng lượng chỉ có Đấu Tông mới có này nàng không cảm nhận được thật hổ thẹn với danh xưng tông chủ Độc Tông.

Tiểu Y Tiên lãnh đạm nhìn vào khoảng không trống trải trong suốt thỉnh thoảng gợn lên vài tia vặn vẹo gợn sóng gần đó, đôi mắt màu xám tro không khỏi tràn ra một ít xem thường.

Nàng lắc đầu vuốt mái tóc bạc trắng không quan tâm hai người sống chết, an tĩnh đứng cho Tử Nghiên nắm tay mình cùng xem phóa hoa.

Càng nhìn càng thấy Tử Nghiên thuận mắt không ít, tuy nàng có chút trẻ con nghịch ngợm nhưng thiên chân đơn thuần, ít ra sẽ không thấy sắc quên bạn.

Tiêu Đình và Mỹ Đổ Toa trở lại, may mắn có mặt nạ che chắn dung nhan đỏ bừng chưa kịp tiêu tán, Tiêu Đình nhìn lướt qua Tiểu Y Tiên và Tử Nghiên, thấy hai người còn chăm chú xem pháo hoa, nhẹ thở ra một hơi.
Mà Tiêu Đình và Mỹ Đổ Toa từ sau lầ đí hôn nhau suốt phần thời gian còn lại đều ăn ý tách nhau ra, không có bất cứ cử chỉ hành động thân mật nào.

Trên đường trở về đều trầm mặc, Tiểu Y Tiên khó hiểu nhìn Tiêu Đình, há miệng không ra tiếng dùng khẩu hình hỏi.

"Hai người cãi nhau sao?"

Tiêu Đình lắc đầu cười khổ, dưới ánh mắt nghi hoặc xen lẫn thương hại dặn dò bảo trọng của Tiểu Y Tiên, Tiêu Đình chọn cách im lặng không nói gì thêm.

Chẳng lẽ lại nói hai người không dám tới gần nhau là vì tránh mất khống chế tiếp tục ở giữa phố thân mật triền miên.

Trở về phủ đệ của Tiểu Y Tiên, mọi người ai nấy về phòng. Tiêu Đình theo sau Mỹ Đổ Toa, bước chân cả hai không tự chủ được mà phù phiếm mông lung tràn ngập khẩn trương.

Trái tim bởi vì kích động mà đập như sấm, khí huyết trong người sôi trào, Tiêu Đình nhìn bóng lưng mềm mại, thân kiều thể nhuyễn của Mỹ Đổ Toa, không khỏi nuốt khan một ngụm, hai hàng nước mắt từ khóe miệng như muốn trào ra.
Thân thể bởi vì kích động mà run rẩy, Tiêu Đình liếm môi tăng nhanh cước bộ theo sát Mỹ Đổ Toa, mà Mỹ Đổ Toa cũng không khá hơn, nàng bước nhanh về phòng, chỉ vài bước mà nàng có cảm giác như xa vạn dặm.

Nơi tư mật từ lúc cả hai ở ven hồ đã sớm ướŧ áŧ dính nhớp, dày vò nàng vô cùng khó chịu, mỗi bước đi đều đang nhắc nhở nàng đang ở trong tình huống chật vật xấu hổ đến tột cùng.

Ngọc thủ mát lạnh đột nhiên bị bàn tay nóng rực kèm ánh mắt nóng bỏng bao lấy, làm Mỹ Đổ Toa thoáng run rẩy, nàng cắn môi ai oán nhìn kẻ đầu sỏ gây tội.

Trái tim nhỏ nhảy lên kịch liệt, dung nhan ửng đỏ mang theo ai oán tức giận càng gia tăng mị lực trên người nàng, Mỹ Đổ Toa cắn môi âm thầm tự nhủ thua người không thua khí thế, nàng nhất định không dễ dàng buông tha Tiêu Đình.
Cửa phòng bị Mỹ Đổ Toa thô bạo đẩy ra, Tiêu Đình theo nàng vào phòng, ngay lập tức đã bị Mỹ Đổ Toa áp sát đè ở ván cửa, hôn đến tối tăm mặt mũi.

Mỹ Đổ Toa không cho Tiêu Đình có cơ hội thở dốc, mang theo thế công rào rạt điên loạn, nụ hôn cuồng dã đầy tính xâm lược chiếm hữu, răng ngọc thỉnh thoảng không chút thương tiếc lúc nặng lúc nhẹ cắn vào môi Tiêu Đình đến xuất huyết.

Thẳng đến trong miệng truyền tới nhàn nhạt mùi máu tươi, Mỹ Đổ Toa lại càng thêm say mê cùng Tiêu Đình môi lưỡi giao hòa, muốn thông qua động tác thân mật giải phóng khô nóng cùng dục niệm nóng nảy trong lòng.

Bị đau đớn trên môi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Tiêu Đình ngược lại tìm về một ít lý trí, một bên cùng Mỹ Đổ Toa nhiệt liệt hôn môi, một tay lấy ra nhà nhỏ đất nung đặt lên bàn.
Sau đó bế lên Mỹ Đổ Toa, cùng tiến nhập vào nhà nhỏ đất nung.

Một loạt quá trình cả hai vẫn chưa từng dừng lại động tác luyến ái thân mật, Mỹ Đổ Toa tự nhiên ôm lấy cổ Tiêu Đình, tiến vào nhà nhỏ đất nung, lãnh địa an toàn riêng tư thân thuộc của hai người, cả hai càng thêm phóng túng tác loạn.

Tiếng thở dốc kém âm thanh mút mát hôn nhau tí tách vụn vặt vang lên rõ mồn một, Tiêu Đình bế lên Mỹ Đổ Toa từng bước một tiến tới phòng ngủ.

Đứng trước cửa phòng ngủ đột nhiên Tiêu Đình dừng lại, cùng Mỹ Đổ Toa tách ra, trước khi Mỹ Đổ Toa kịp mở mắt ra vì mất hứng, Tiêu Đình ở bên tai nàng khàn giọng ái muội nói.

"Nàng... Có muốn tắm rửa trước không?"

Mỹ Đổ Toa thành công nổi giận, đôi mắt đẹp ướŧ áŧ hé mở, nàng tức giận nói.

"Ngươi bớt nói lời vô nghĩa."
"Ta không muốn qua loa tạm bợ, ngược lại càng muốn cùng nàng tỉ mỉ chỉn chu bên nhau, dù sao... Đêm nay còn dài..."

Tiêu Đình tiếp tục ở bên tai Mỹ Đổ Toa cười tà mị, làm người nào đó thân tâm một lần lại một lần rung động. Nói xong cũng không chờ Mỹ Đổ Toa có đồng ý hay không, Tiêu Đình gấp không chờ nổi mang người ngọc tiến thẳng vào bể tắm.

Phòng tắm ánh sáng hôn ám hài hòa, sương khói mang theo nhiệt khí lượn lờ, làm cho không khí trong này càng thêm đặc quánh sền sệt, tràn ngập ái muội.

Dưới sàn rơi rụng  y phục chồng chéo của cả hai, đủ biết chủ nhân của nó vội vã đến mức nào.

Sóng nước chập chờn liên tục dao động gợn sóng, phản chiếu hai thân thể đang trầm mình dưới hồ.

Hai khối thân thể thân mật hỗ động dán chặt vào nhau, Tiêu Đình chậm rãi hôn Mỹ Đổ Toa, chặn lại tiếng rên rĩ thở dốc yếu ớt đang phát ra từ cổ họng nàng.
Một tay ôm lấy vòng eo Mỹ Đổ Toa, một tay khác chìm sâu dưới nước, ở giữa hai thân thể đang dán sát vào nhau của hai người chuyển động không ngừng.

"Đình..."

Mỹ Đổ Toa ngồi trên bệ đá dưới hồ, cả người vô lực dựa vào thành hồ, liên tục nhíu mày khẽ than, nàng ôm ghì lấy Tiêu Đình, móng tay vẽ từng đạo đỏ tươi trên tấm lưng tuyết trắng.

Tiêu Đình chen vào giữa hai chân nàng, làn nàng mở lớn hai chân, đôi mắt khép hờ nóng rực thu hết biểu cảm mê người của Mỹ Đổ Toa vào mắt, lý trí sớm đã bị thiêu đốt thành hư ảo.

Không ngừng tiến vào thân thể nàng, làm cho đóa hoa nóng bỏng kiều diễm ướŧ áŧ không ngừng run rẩy đón gió hùa theo từng động tác xâm nhập.

Mỹ Đỗ Toa cảm giác thần trí như một mảng mơ hồ trống rỗng, tùy ý bị tình triều nghiền áp làm nàng điên cuồng, mà Tiêu Đình không ngừng tiến nhập, khoái ý như dòng nước ấm liên tục tràn ra thấm vào mọi ngóc ngách trong cơ thể nàng.
"Đình... Không..."

Mỹ Đổ Toa nhu nhuyễn vô lực gục đầu lên vai Tiêu Đình thấp giọng nức nở, nàng chung quy không tiếp nhận nổi phong ba dậy sóng do Tiêu Đình nhấc lên, hơi lắc đầu nghẹn ngào xin tha.

Thân thể cùng linh hồn đều bị ép bức đến tàn nhẫn đứng trên đỉnh huyền nhai, lửa nóng tê dại thiêu đốt nàng không còn một mảnh.

Mỹ Đổ Toa rốt cuộc tan rã, thân thể thoáng căng chặt, nàng dùng hai tay ôm ghì lấy Tiêu Đình nức nở, cắn mạnh vào vai Tiêu Đình, liên tục rùng mình.

Hơi nước tích tụ trong đôi mắt đẹp ướŧ áŧ mê man rốt cuộc rơi xuống, móng ấm chảy dọc trên ngực Tiêu Đình.

Nhìn Mỹ Đổ Toa bộ dáng nhu nhuyễn yếu ớt vô lực hiếm hoi lúc này của Mỹ Đổ Toa, Tiêu Đình đau lòng ôm Mỹ Đổ Toa làm nàng thoải mái dựa vào người mình, ngón tay vẫn chôn chặt bên trong động đào nguyên, đầu ngón cái chậm rãi vuốt ve an ủi cánh hoa phấn nộn nhạy cảm bên dưới.
Lửa tình mãnh liệt bùng nổ, khoan khoái thích ý qua đi Mỹ Đổ Toa bắt đầu vào trạng thái lười biếng, nàng nhắm mắt hơi cọ mặt vào hõm cổ Tiêu Đình, như tiểu miêu cao ngạo dò tìm nơi ưng ý để ngủ.

Tiêu Đình sủng nịnh nhìn nàng, trong mắt hàm chứa ôn tình, khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng, tuy quyến luyến nhưng bắt đầu chậm rãi thu tay lại thoát ra ngoài.

"Hừ."

Cảm giác trống trải xa lạ đột nhiên truyền tới, Mỹ Đổ Toa không mở mắt nhưng mày đẹp thoáng nhíu lại, giọng mũi nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng đủ biểu thị nàng không quá thích cảm giác khó chịu khó mà diển tả này.

Tiêu Đình mỉm cười vuốt ve tấm lưng thon dài mềm mại không xương của Mỹ Đổ Toa, rấn an nàng. Hơi liếm cánh môi khô khốc, trong mắt vẫn nóng rực như cũ, chỉ là cô muốn Mỹ Đổ Toa có chút thời gian nghỉ ngơi
Đêm nay, còn dài.

Trong tình cảnh này trí tưởng tượng và sức sáng tạo của Tiêu Đình đột nhiên nảy nở.

Đối với trình độ tu vi như Tiêu Đình và Mỹ Đổ Toa, việc vận dụng sức mạnh tu vi tạm thời thay đổi kích thước khung xương, sự phân bổ cơ bắp... Để tạm thay đổi hình dáng cơ thể để ngụy trang là điều dễ dàng như trở bàn tay.

Chỉ có một bộ phận trên người Tiêu Đình không nắm chắc. Qua một lúc Tiêu Đình ở bên tai Mỹ Đổ Toa thấp giọng nói gì đó.

Chỉ thấy Mỹ Đổ Toa đột nhiên mở mắt, đôi mắt còn mê man ửng hồng ướt dầm dề khó hiểu nhìn Tiêu Đình.

Lúc này lại hỏi nàng muốn học bí kỹ của Xà Nhân tộc??

"Giờ phút này ngươi lại hỏi ta những chuyện này?" Mỹ Đổ Toa có chút nghiến răng nghiến lợi nói.

Mỹ Đổ Toa thô bạo đẩy Tiêu Đình ra, tức giận xoay người muốn rời đi. Thấy vậy Tiêu Đình vội ôm lấy nàng, gấp gáp vuốt ve an ủi nhỏ giọng giải thích.
"Ta chỉ là muốn cùng nàng càng thêm thông thuận thân mật, không hế có ý không nghiêm túc, qua loa trong chuyện này."

Tiêu Đình đối diện Mỹ Đổ Toa, trong mắt tràn ngập nhu tình mang theo toàn bộ thành khẩn, đứng trước lời đề nghị của Tiêu Đình, Mỹ Đổ Toa mím môi một lần nữa đầu hàng.

Nàng thở dài ở bên tai Tiêu Đình thấp giọng nói nhỏ, dung nhan yêu diễm nổi lên từng rặng mây đỏ, tuy vẫn chưa biết Tiêu Đình muốn làm gì nhưng nàng minh bạch chắc chắn nó có liên quan đến chuyện thân mật của hai người.

Nghĩ đến việc sắp bị Tiêu Đình lăn lộn dằn vặt, Mỹ Đổ Toa đột nhiên run rẩy khẩn trương, trái tim nhỏ liên tục nhảy nhót không yên.

Kim quang như ẩn như hiện đột nhiên sáng lên, Tiêu Đình ôm Mỹ Đổ Toa chậm rãi vuốt ve tấm lưng trơn bóng, đầu lưỡi vươn ra liếm môi, trong mắt càng thêm tà mị.
Mỹ Đổ Toa vùi mặt vào hõm cổ Tiêu Đình nỉ non thở dài, môi mọng hé mở khẽ cắn một ngụm vào cổ Tiêu Đình, sau đó dùng đầu lưỡi liếm lọng một vòng, tràn ngập ý vị  khiêu khích.

Hai người nháy mắt động tình, hai cánh môi tự tìm đường đến với nhau, động tác chậm rãi đầy nghiền ngẫm, như dã thú chậm rãi nếm mùi vị mồi ngon trong miệng, sợ quá gấp gáp nuốt vào bụng sẽ bỏ sót tư vị mê người trong đó.

Đầu lưỡi nóng ướt như rắn nước chậm rãi len lỏi vào trong miệng Mỹ Đổ Toa, hút lấy mật nước bên trong, không thể chối đây là hành vi mang đầy tính xâm lược chiếm hữu.

Mỹ Đổ Toa cảm thấy trong miệng tê dại, hơi thở kiều suyễn ngoan ngoãn đáp lại.

"Ưʍ...?"

Ở thời điểm đầu lưỡi uốn lượn cọ xát thân mật cùng nhau, Mỹ Đổ Toa phát hiện dị thường, nàng mở ra đôi mắt đẹp mê ly nhìn Tiêu Đình.
Tiêu Đình cũng mở mắt nhìn nàng, trong mắt ám trầm hơi hiện lên ý cười, dùng một tay che mắt nàng lại, một tay chậm rãi đi lên nắm lấy khối mềm mại trước ngực nàng nhẹ nhàng vuốt ve, giày vò nó, tiếp tục làm sâu sắc thêm nụ hôn này.

Thẳng đi khi đầu lưỡi Mỹ Đổ Toa mềm yếu không còn sức phản kháng mới vừa lòng dời đi trận tuyến. Da thịt tuyết trắng dần chuyển sang màu hồng phấn mê người, ẩn ẩn tiết ra mồ hôi, làm cho thanh hương trên người nàng càng thêm ngọt ngào kiều mị, mỗi tấc da thịt càng thêm quyến rũ mê người.

Một đường đi xuống lúc nặng lúc nhẹ cắи ʍút̼, đầu lưỡi liên tục dây dưa trên da thịt Mỹ Đổ Toa, đốt lên từng trận liệt hỏa tê dại.

Cho đến khi ngậm lầy hạt anh đào ửng hồng trước ngực Mỹ Đổ Toa vào miệng, thân hình nóng bỏng khẽ run theo từng chuyển động của đầu lưỡi.
Nàng ôm chặt đầu Tiêu Đình, hai chân kẹp lấy eo cô thấp giọng nỉ non.

Sau khi chăm sóc đủ hai vùng nóng bỏng mê người trước ngực nàng, Tiêu Đình ngẩng đầu hôn lên khóe môi Mỹ Đổ Toa, ở bên tai nàng thổi nhiệt khẽ nói.

"Lát sau nếu nàng thấy khó chịu, có nơi nào không thoải mái phải lập tức cho ta biết."

"Ân." Mỹ Đổ Toa vòng hai cánh tay ôm lấy cổ Tiêu Đình, mềm nhẹ gật đầu.

Tiêu Đình nhìn bộ dạng lúc này lúc nàng, nội tâm đều mềm nhũn, trong mắt tràn ra nhu tình nồng đậm. Tiêu Đình ôm lấy Mỹ Đổ Toa đứng dậy.

Mỹ Đổ Toa theo bản năng dùng hai chân kẹp lấy hông Tiêu Đình, Tiêu Đình đạp bước đứng trên bệ đá dưới hồ, nhẹ nhàng đặt Mỹ Đổ Toa ngồi lên thành hồ, bản thân mình đứng thẳng tắp dưới hồ, chỉ lộ ra nửa thân người.

Ngâm trong nước nóng thời gian dài, đột nhiên đặt mông ngồi trên phiếm đá lạnh lẽo, Mỹ Đổ Toa thoáng giật mình run rẩy, đôi mắt đẹp liêu nhân u oán nhìn Tiêu Đình.
Tiêu Đình hối lỗi nhẹ vén lọn tóc dài qua sau tai nàng, ôm mỹ nhân vào lòng an ủi, chậm rãi từng chút một hôn lên da thịt nàng.

Một lần nữa gia cố lửa tình còn chưa biến mất, một đường hôn xuống vùng bụng bằng phẳng không chút da thịt dư thừa, Tiêu Đình dùng đầu lưỡi khiêu khích lỗ rốn nhỏ, làm Mỹ Đổ Toa không khỏi hóp bụng lại khẽ hô một tiếng, hai tay ôm lấy đầu Tiêu Đình.

Tiêu Đình ngẩng đầu nhìn Mỹ Đổ Toa, thấy nàng đang cắn môi u oán nhìn mình, thần sắc câu tâm đoạt phách tràn ngập sức hút, Tiêu Đình ôm lấy eo nàng mỉm cười nhu giọng nói.

"Nàng cho ta hôn một chút, nơi này là dấu vết ái nhân của ta được sinh ra."

Cho dù là người sắt đá, nghe được những lời thâm tình sâu sắc này nội tâm không khỏi nổi lên xúc động, không cần phải là sắc tình hoan ái cuồng nhiệt, chỉ lời này đủ khiến Mỹ Đổ Toa cảm giác tận sâu trong tâm khang có dòng nước ấm chảy qua lưu chuyển toàn thân, sưởi ấm nàng.
Mỹ Đổ Toa cúi đầu nhìn Tiêu Đình, cái gì cũng chưa nói, chỉ lẳng lặng vuốt ve sườn mặt Tiêu Đình. Tiêu Đình nhìn nàng mỉm cười, chậm rãi cọ mặt vào bụng nàng.

Sau đó mang theo tất cả chân thành và tôn trọng nhẹ hôn lên.

Cánh môi nóng rực nhẹ nhàng ấn lên vùng rốn Mỹ Đổ Toa, dừng lại vài giây rồi tách ra, sau đó lại hôn tiếp một lần mới chịu rời đi.

Tiêu Đình nhìn vùng da thịt ẩn hiện bên dưới hai chân đang khép chặt của Mỹ Đổ Toa, đột nhiên cảm thấy cả người phát hỏa, miệng lưỡi khô nóng, như người đi lạc trong sa mạc khô cằn đang nhìn thấy suối nguồn ngọt mát đang ở trước mặt.

Tiêu Đình cúi xuống hôn lên bụng dưới của Mỹ Đổ Toa, hai tay vuốt ve đùi ngọc chậm rãi tách hai chân nàng ra.

Mỹ Đổ Toa theo bản năng muốn khép chân lại nhưng Tiêu Đình nhanh hơn nhanh chóng len lỏi thân thể mình vào giữa hai chân nàng, nâng người dậy tìm đến môi nàng hôn cuồng nhiệt.
Bàn tay cũng không an phận bắt đầu tiến quân đi đến thánh địa duy mỹ, chậm rãi vuốt ve lên xuống đóa hoa kiều diễm ướŧ áŧ bên dưới.

"Ưʍ..."

Nghe được tiếng nỉ non nghẹn lại trong cổ họng của Mỹ Đổ Toa, Tiêu Đình cảm giác thần kinh cả người căng chặt như dây đàn, khí huyết sôi trào như núi lửa.

Nhẹ mút lấy đầu lười nàng sau đó tách ra, Tiêu Đình cong cúi người xuống quỳ một chân lên bệ đá dười hồ, ở tư thế này nơi tư mật vừa vặn hiện ra trước mặt Tiêu Đình.

"Đừng nhìn..."

Nhìn thấy tằm mắt nóng rực của Tiêu Đình đang nhìn nơi tư mật giữa hai chân mình, dù là nữ vương Xà Nhân tộc đại sát tứ phương hung danh lan xa cũng phải cảm thấy thẹn thùng.

Mỹ Đổ Toa một lần nữa muốn khép chân lại, lần này Tiêu Đình dùng hai tay ôm lấy hai đùi ngọc thon dài của nàng làm nó gác lên vai mình, cúi mặt tới gần hoa viên thần bí xinh đẹp.
Tiêu Đình khẽ vén tóc dài ướt dầm dề của mình qua sau tai, mang theo trân trọng hôn lên cánh hoa ngượng ngùng ep ấp thấm đẫm mật ngọt.

"Đình..."

Mỹ Đổ Toa hơi ngã người ra sau, dùng một tay chống ở phía sau chống đỡ thân hình lung lay sắp đổ của mình.

Tiêu Đình ngậm lấy hạch hoa nho nhỏ đang nhô lên, dùng đầu lưỡi chậm rãi ôn nhu vuốt ve, muốn thông qua đó trấn an Mỹ Đổ Toa.

"Đình... Đừng..."

Thân thể kiều nhuyễn không xương nháy mắt cong lại, Mỹ Đổ Toa không chống đỡ được kíƈɦ ŧɦíƈɦ tê dại đang lan ra toàn thân, bắt đầu nỉ non lung tung rối loạn.

Vừa mới nhập cuộc Tiêu Đình cũng không muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mức làm nàng khó chịu, lập tức nghe lời rời đi, chậm rãi hôn lên hai cánh hoa thịt phiếm hồng non mịn, dùng đầu lưỡi phác họa hình dáng chúng.

Sau đó đầu lưỡi đi xuống, chạm vào vùng trũng nhỏ hẹp bên dưới, nơi suối nguồn đang tiết ra mật ngọt. Đầu lưỡi xoay quanh hoa huyệt nóng đỏ ướŧ áŧ, khởi lên từng trận khoái ý làm tan rã tinh thần cũng như thể xác Mỹ Đổ Toa.
Mỹ Đổ Toa hơi rụt thân mình muốn lùi về sau tránh né, nhưng hai chân đặt lên vai Tiêu Đình làm nàng vô pháp hành động, Mỹ Đổ Toa thở dốc cúi đầu.

Ở góc độ này nàng có thể thấy cái lưỡi phấn hồng đang linh hoạt chuyển động, liếʍ ɭáρ nơi tư mật của mình, hình ảnh quá mức dâʍ mỹ làm Mỹ Đổ Toa không dám nhìn thẳng, nàng khẽ cắn môi nhắm mắt lại.

Đầu lưỡi linh hoạt bá đạo mà ôn nhu vuốt ve cánh hoa mang theo tiếng nước vụn vặt, kíƈɦ ŧɦíƈɦ hoa huyệt càng tiết ra mật tình, tiếng ngâm nga nỉ non theo chuyển động đầu lưỡi phối hợp đều đặn phát ra.

Qua một lúc Tiêu Đình dừng lại động tác, đầu lưỡi dính đầy mật tình trở về trong miệng, đem mật tình nuốt vào trong bụng, cảm thấy mỹ mãn, trong mắt càng thêm nóng rực mang theo một ít điên cuồng.

Tiêu Đình liếm mép thu lấy mật tình còn sót lại trên miệng, sau đó cúi xuống tiếp tục khiêu khích hoa huyệt, đầu lưỡi nóng rực đè lên hoa huyệt nhỏ hẹp, bắt đầu len lỏi vào trong.
Bắt đầu nhẹ nhàng  khuấy đảo, liên tục cọ xát da thịt non mềm nhạy cảm bên trong hoa huyệt, nhấc lên từng trận phong ba.

"Ha..."

Tiếng nỉ non khó nhịn từ cánh môi đỏ mọng Mỹ Đổ Toa không cố kị thoát ra ngoài, một tay ghì lấy đầu tóc Tiêu Đình, năm ngón tay luồn vào mái tóc đen dài như muốn giải tỏa du͙ƈ vọиɠ khó chịu quay cuồng trong thân thể.

Lúc này kim quang đột nhiên ẩn hiện lóa lên, Mỹ Đổ Toa không còn tinh lực để ý đến việc đó.

Đầu lưỡi nóng rực không dự báo trước từng chút một càng xâm nhập sâu vào trong hoa huyệt.

"Ah..."

Cái lưỡi không xương đột nhiên càng thêm dài ra như rắn nước như muốn len lỏi sâu vào tận cùng bên trong Mỹ Đổ Toa. Kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh mẽ ập đến, Mỹ Đổ Toa kinh hô một tiếng, năm ngón chân cong lại không ngừng cuộn tròn.

Cái lưỡi uyển chuyển xoay trở một chút, làm hoa huyệt nhạy cảm run rẩy, từng tấc thịt non mềm như cái miệng nhỏ gắt gao ôm lấy dị vật.
Eo nhỏ của Mỹ Đổ Toa chậm rãi vặn vẹo theo từng đợt uốn lượn vặn xoắn của đầu lưỡi đang không ngừng tác loạn bên trong mình.

Chỉ vận dụng một ít tinh lực thay đổi cốt cách ở lưỡi, cái lưỡi chẳng nhưnt không bị thu nhỏ mà càng dài ra một cách quỷ dị.

Qua một lúc làm quen với kích thước mới của lưỡi, động tác của đầu lưỡi càng thêm thuần thục, Tiêu Đình bắt đầu di động, chậm rãi mô phỏng động tác ra vào.

"Ưʍ... Ah..."

Thân thể sớm mềm nhũn vô lực, Mỹ Đổ Toa không còn sức chống đỡ, nàng buông tay ngã xuống tùy ý nằm lên sàn.

Tiêu Đình dùng hai tay nắm chặt đùi nàng mở rộng ra, đầu lưỡi điên cuồng ra vào, mỗi một lần đều tiến vào sâu tận cùng bên trong hoa huyệt yếu ướt đáng thương.

Từng gai lưỡi có chút cộm nhám nếu dùng tay để cảm nhận sẽ cảm thấy không đáng kể, nhưng đối với da thịt non mềm dày đặc dây thần kinh cảm biên vô cùng nhạy cảm bên trong, sự thô nhám này vô tình càng thêm phóng đại cảm quan của Mỹ Đổ Toa.
Mỗi một lần tiến nhập ra vào đều làm thân tâm nàng run rẩy, từng đợt khoái ý hung mãnh liên tiếp ập đến như muốn nghiền áp  đánh tan nàng thành từng mảnh nhỏ.

Làm cho nàng áp lực một lần lại một lần phát ra tiếng nỉ non, mà Tiêu Đình vẫn luôn duy trì sự nhịp nhàng không hề cho nàng một con đường sống.

Tiếng nỉ non dần hóa thành tiếng nức nở, Mỹ Đổ Toa vô lực lắc đầu, ở đầu lưỡi đang đang rào rạt đẩy ra tầng tầng chướng ngại, không ngừng ra vào xỏ xuyên tận sâu bên trong, như muốn xé đôi thân thể cùng linh hồn.

Mỹ Đổ Toa ủy khuất gian nan cong người lại, đôi mắt đẹp ướt dầm dề chảy ra hai hàng thanh lệ, hòa nhập vào tóc mai, nàng nức nở cầu xin.

"Đình... Không cần..."

"Ah...."

Nhìn bộ dạng mềm yếu đáng thương của Mỹ Đổ Toa, Tiêu Đình dằn lại xúc cảm điên cuồng đang gào hét trong người, hơi cắn đầu lưỡi làm bản thân tỉnh táo một chút, động tác dần chậm lại.
Động tác ra vào chậm rãi, thay vào đó là uyển chuyển đong đưa, thỉnh thoảng vặn xoắn vuốt ve từng tấc da thịt nóng ướt sâu bên trong hoa huyệt nhỏ hẹp.

Khoái ý tràn đầy nhưng áp lực giảm bớt, làm thân thể đang căng chặt của Mỹ Đổ Toa thoáng thả lỏng, đôi môi đỏ mọng liên tục đóng mở hô hấp, hai mắt nhắm nghiền, biểu cảm đầy thư thích khẽ chuyển vòng eo phối hợp cùng Tiêu Đình.

"Ha... Đình..."

Mỗi tấc da thịt bị đầu lưỡi mềm dẻo thô nhám quét qua đều làm sâu trong hoa huyệt run rẩy, hoa huyệt bao lấy đầu lưỡi, như ôm lấy ái nhân, đầu lưỡi cọ xát vào vùng hoa huyệt chật hẹp, càng phóng thích khoái ý vô hạn.

Đầu lưỡi vốn cũng nhạy cảm không kém, ở bên trong hoa huyệt Tiêu Đình mới cảm nhận được tỉ mỉ từng rung động bên trong truyền tới, càng thêm thích ý mà khiêu khích, ân cần săn sóc sâu trong hoa huyệt.
Qua một lúc thư thích tận hưởng, Mỹ Đổ Toa bắt đầu cảm thấy không đủ, nàng càng muốn nhiều hơn, muốn Tiêu Đình điên cuồng chiếm lấy nàng, cùng nàng đi tới cực hạn.

"Đình... Nhanh một chút..."

Tiêu Đình nghe được, bắt đầu như ngựa thoát cương, một lần nữa tiến sâu vào bên trong. Đầu lưỡi một đường tiến vào đột nhiên chạm vào một khối mềm hơi nhô lên ở tận cùng bên trong.

Theo kiến thức thường thức về cấu tạo thân thể người, hai mắt Tiêu Đình hơi mở lớn có chút khó tin, đây chẳng phải là đang chạm vào cổ đáy huyệŧ của Mỹ Đổ Toa.

Tiêu Đình dùng đầu lưỡi đảo quanh xem xét vùng nhô lên đó, đầu lưỡi chọc chọc một chút lên khối nhô ra, cảm giác có một khe nhỏ đang đóng lại.

Nơi này sẽ mở ra khi vài milimet khi có chu kỳ kinh nguyệt, đặc biệt là sẽ mở lớn để thai nhi từ trong từ cung ra ngoài huyệŧ ra ngoài.
Nghĩ đến đây Tiêu Đình không nhịn được lại dùng đầu lưỡi chọc chọc một chút lên đó, sau đó dời đi, trong phần kiến thức sinh sản có nói trong quá trình giao hợp nếu động vào đó có thể sẽ làm đối phương đau và khó chịu.

Kiếp trước mặc dù độc thân đến lúc chết chưa từng trải qua yêu đường thân mật với ai nhưng Tiêu Đình rất nhiêm túc tìm hiểu các kiến thức giáo dục giới tính, cấu tạo thân thể... Bởi vì có hiểu rõ, có kiến thức mới có thể chăm sóc tốt và bảo vệ bản thân.

Lúc này bởi vì biết được chút ít những kiến thức này mà Tiêu Đình cảm thấy may mắn, ít nhất có chút hiểu biết để chăm sóc và đối xử thật chu đáo và dịu dàng với Mỹ Đổ Toa.

Tiêu Đình nâng mắt nhìn Mỹ Đổ Toa, không thấy nàng có phản ứng nên buông bở việc trêu đùa nơi nhô lên này, chăm chỉ chuyên chú ra vào vuốt ve săn sóc hoa huyệt.
Ngón tay đặt lên hoa hạch chậm rãi xoa nắn, nơi này cũng không thể mạnh mẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ thô bạo, nếu không sẽ làm tổn thương đối phương.

Hai nơi mẫn cảm sâu bên trong và ở ngoài đều bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, làm tâm trí Mỹ Đổ Toa dần trở nên rời rạc chỉ còn một mảnh trắng xóa, đùi ngọc gắt gao kẹp lấy đầu Tiêu Đình, tiếng nức nở như muốn khóc theo đó phát ra càng lớn.

Cái lưỡi không xương như có ma lực mỗi lần xỏ xuyên tiến vào đều đánh vào trọng điểm, thân thể bị khiêu khích cực điểm.

Cái lưỡi tuy mềm mại không xương ôn nhu cực điểm như động tác tiến vào không do dự chậm chạp như trước, mỗi một lần thâm nhập mang theo khí thế ưa rền gió cuốn, ở tận sâu bên trong hoa huyệt tùy ý du đãng quét ngang một đường, chém ra một mảnh thiên địa.

Hai chân vô lực khoác lên vai Tiêu Đình, thân thể từ lâu chuyển sang màu mận  chín mê người, trước ngực theo từng nhịp thở dốc của chủ nhân mà liên tục phập phồng, vòng eo khẽ đong đưa đón gió hùa theo Tiêu Đình.
Cả hai lúc này như gắn bó ăn ý thành một thể, linh hồn cùng thể giác đều giao ra, dung hòa thành một khối.

Tiếng nức nở khóc than đứt quãng vang lên, hoa huyệt tiết ra mật tình nóng ướt càng nhiều phun lên đầu lưỡi, tại nơi hai người giao hợp tiếng nước róc rách theo động tác ra vào mà tí tách vang lên.

Giữa phòng tắm rộng lớn quanh quẩn một vòng sau đó chầm chậm có tiếng vang vọng ngược trở về. Tất cả cảm quan đều như thuốc thôi tình phóng thích dã tính bên trong Tiêu Đình.

Rũ mắt nhìn hai cánh hoa bởi vì trong quá trình giao hợp máu đều dồn về hạ thể làm nơi này càng thêm đỏ bừng, nhìn hoa huyệt nóng đỏ như cái miệng nhỏ không ngừng phun ra nuốt vào đầu lưỡi, máu huyết Tiêu Đình càng sôi trào tới cực điểm.

Mặc dù Mỹ Đổ Toa nức nở cầu xin, Tiêu Đình cũng sẽ không lại mềm lòng, cái lưỡi dài ngang ngược một đường tiến vào, Mỹ Đổ Toa cảm giác mỗi một lần đều như muốn xỏ xuyên toàn bộ thân thể nàng thành hai phần.
"... Đình... Đình..."

Mỹ Đổ Toa đột nhiên hét lớn, hai chân kẹp chặt, hoa huyệt run rẩy ngậm chặt dị vật bên trong.

Tiêu Đình không vì thay đổi đột ngột của nàng mà dừng lại, hung hăng dùng đầu lưỡi xỏ xuyên thân thể nàng, động tác có phần càng thêm điên cuồng đầy dục cường chiếm hữu, quyết không cho nàng con đường sống.

Thần trí Mỹ Đổ Toa nháy mắt phiêu đãng, tư vị tiêu hồn thực cốt này làm nàng nháy mắt cảm giác linh hồn như muốn xuất khiếu thoát ly thân thể, cưỡi hạc về trời.

Nước mắt vô thanh vô tức rào rạt tuôn ra ướt đẫm tóc mai, hoa huyệt co bóp kịch liệt như muốn khóc than cùng chủ nhân, phun ra mật dịch sềnh sệch nóng bỏng tưới tung tóe lên đầu lưỡi.

Tình triều qua đi, thân thể căng chặt của Mỹ Đổ Toa dần thả lỏng, như từ trên đỉnh núi rơi xuống huyền nhai, mềm nhũn như bãi nước, hai chân mềm oặt rũ trên vai Tiêu Đình.
Cả người mềm yếu vô lực không động nổi một đầu ngón tay, khóe mắt vẫn còn ướt đẫm nước mắt vô cùng đáng thương.

Tiêu Đình vẫn chậm rãi có tiết tấu đều đặn ra vào bên trong hoa huyệt, chỉ là động tác trên đầu lưỡi càng nhẹ nhàng ôn nhu, cực kỳ săn sóc an ủi hoa huyệt nhỏ yếu tan tác vừa trải một hồi phong ba.

Đầu lưỡi trải qua vài mươi lần tiến nhập rốt cuộc vẫn phải liếc tiếc rời đi, Tiêu Đình thu lưỡi vào khoang miệng, nghiền ngẫm mùi vị của Mỹ Đổ Toa, hai tay ôm lấy hai chân của Mỹ Đổ Toa đang gác lên vai mình, vùi mặt vào đùi nàng chậm rãi cọ vài lần, thở ra vài tiếng đầy thỏa mãn.

Tiêu Đình trườn người lên khỏi thành hồ, chống tay nhìn Mỹ Đổ Toa đang dần ổn định hơi thở ở dưới thân, cúi xuống hôn lên khóe mắt còn chưa khô nước mắt của nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập hình bóng của đối phương, hai người không hẹn nhìn nhau mỉm cười ngọt ngào tràn ngập ôn tình.

Mỹ Đổ Toa dùng hai tay câu lấy cổ Tiêu Đình, cả hai nhẹ nhàng hôn nhau, thông qua môi lưỡi thân mật, động tác dịu dàng cực điểm an ủi lẫn nhau, biểu thị tình cảm ngọt ngào của mình và chia sẻ phần ngọt ngào đó cho đối phương.

Chấm dứt nụ hôn này, Tiêu Đình ôm Mỹ Đổ Toa vào lòng, bế nàng lên một lần nữa chìm vào hồ tắm, giúp nàng tẩy rửa thân thể.

Tiêu Đình  ra ống tre chứa nước ép linh quà, lần này ân cần rót ra chén ngọc cho nàng, Mỹ Đổ Toa dựa vào vai Tiêu Đình, đôi môi đỏ mọng mê người thoáng hơi cong lên, tuy khát khô cổ nhưng một đầu ngón tay cũng không động đậy.

Trên mặt viết rõ mấy chữ mau đút ta, mau!

Tiêu Đình mím môi nhịn cười, trong mắt ngoài ý cười còn mang thêm vô hạn sủng nịnh dung túng, cẩn thận nghiêng chén nước đút cho nàng, Mỹ Đổ Toa ngoan ngoãn dùng cái miệng nhỏ chậm rãi uống hết.
Dưới tác dụng của linh quả và ngâm mình trong nước nóng, mệt mỏi ban đầu chậm rãi tiêu tán, Tiêu Đình bế lên Mỹ Đổ Toa, làm khô thân thể sau đó đi về phòng ngủ.

....

"Tiêu Đình!"

"Hừ..."

Không lâu sau trong phòng ngủ lại tràn tiếng ra rống giận, tiếp theo đó từng tiếng nỉ non nức nở đứt quãng, kèm những âm thanh vụn vặt nhạy cảm làm người đỏ mặt tim run liên tục thoát ra.

Đêm, còn dài...

*******************

Góc nghiêm túc: đọc đến đây có lẽ nhiều người sr khó chịu và nghĩ trời ơi con này viết cái gì gớm tởm quá vậy.

Nếu có các bạn cứ im lặng và block mình, đừng để lại lời nhắn ha, mình xin lỗi vì làm các bạn khó chịu.

Góc khoa học: cái gọi là cái cổ đáy huyệŧ đó ai có người yêu sẽ biết ha, khi vào trong có thể dùng tay chạm vào được.

Vậy nên mới nói không phải cứ nghĩ giống như trên phim hay tiểu thuyết cứ ào ào xông vào là làm người yêu thoải mái đâu, phải nghiêm túc tìm hiểu, là phụ nữ nên càng phải thông cảm và thấu hiểu để biết mà chăm sóc chu đáo và đối xử thật dịu dàng với người yêu mình.
(Một nhà dăng ế giấu tên cho hay.)

----‐----------------------------------

Hồi đó có bạn góp ý mình là có thể cho Đình mặc nữ trang không? Mình kiểu ủa, bộ mình nam hóa Tiêu Đình hay là mình miêu tả không đủ chi tiết và hay ho nên các bạn tưởng tượng hình ảnh của Tiêu Đình y như đờn ông?

Không hề nha, mình miêu tả Tiêu Đình vận võ trang đen, hắc y, tóc dài cột cao chứ không phải nhìn ra 1 anh đờn ông đâu. Nay dạo trên mạng thấy mấy tấm hình này phải nói là quá đúng ý mình luôn nên chia sẻ với mọi người cùng xem. ^^

Đối với mình vầy là đẹp rồi, kêu mình viết mặc váy hoa xúng xính gì đó... Thôi khó quá bỏ qua nha >"
Bình Luận (0)
Comment