Ba người, cùng với những vệ sĩ đi theo đều đang mệt mỏi chờ đợi.
Phải qua ba tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, cửa phòng bệnh mới mở ra.
Bác sĩ là người quen của Nam Cung gia, vừa thấy Nam Cung Lân liền ngỏ ý muốn nói chuyện riêng với anh.
Đường Tiểu Nhu rất muốn xông tới hỏi chuyện sao rồi, nhưng lại bị Yến Thư ở bên cạnh giữ tay, thấy em gái Nam Cung Cảnh lắc đầu, cô chỉ đành nhịn xuống cảm giác nôn nóng.
Điện thoại Đường Tiểu Nhu không ngừng rung lên, có tin nhắn từ phía ban tổ chức, có từ Tào Thực và mọi người, cô đều mặc kệ.
Bây giờ tâm trí đâu mà quan tâm những thứ khác nữa, cô chỉ muốn hỏi xem Nam Cung Cảnh thế nào rồi! Cô muốn xác định hắn vẫn ổn!
Mắt hai cô gái đều sưng vù, đỏ ửng, Yến Thư đưa tay sang vỗ về mu bàn tay đang run của Đường Tiểu Nhu:
“Chị đừng lo, anh ấy phúc lớn mạng lớn, sẽ không sao đâu.”
“Chị mong là vậy…” Đường Tiểu Nhu ngồi ở trước cửa phòng cấp cứu, đầu óc không nghĩ được gì nữa.
Qua thêm nửa tiếng, Nam Cung Cảnh được chuyển về phòng hồi sức.
Hắn bị chấn thương ở đầu, tuy rằng không xuất huyết não nhưng phải ở lại bệnh viện để theo dõi thêm, bác sĩ cũng nói:
“Không biết khi nào cậu Nam Cung sẽ tỉnh, nhiều nhất ba ngày.
Về phần di chứng thì chờ đến lúc cậu ấy tỉnh dậy cần làm kiểm tra…”
Khi biết Nam Cung Cảnh không gặp nguy hiểm về tính mạng, ba người cuối cùng cũng thở phào được một hơi.
Đường Tiểu Nhu ngồi phịch xuống ghế, đưa hai tay che mặt rồi hít sâu mấy hơi.
Mãi một lúc lâu sau, cô mới nhỏ giọng nói:
“Xin lỗi, nếu không phải do tôi, cậu ấy sẽ không gặp chuyện như vậy…”
Giọng cô như vỡ vụn, Yến Thư nghe thấy mà xót xa:
“Chị đừng nói thế, đây là chuyện ngoài ý muốn…”
Em gái của Nam Cung Cảnh cực kỳ hiểu chuyện, sẽ không vì hắn bị tai nạn nghiêm trọng mà đổ hết tội lỗi lên đầu người khác, đây hoàn toàn là lựa chọn của anh trai cô!
Tảng đá đang đè nặng trong lòng Nam Cung Lân cuối cùng cũng rơi xuống, anh rút điện thoại ra, bây giờ mới dám nhắn tin cho gia đình báo một tiếng.
Vì để cho Đường Tiểu Nhu có chút thời gian riêng tư với Nam Cung Cảnh, Yến Thư ra hiệu cho anh trai ra ngoài trong chốc lát.
Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại Đường Tiểu Nhu cùng Nam Cung Cảnh đang nằm trên giường, mắt nhắm chặt.
Bởi vì được bảo vệ kỹ càng bởi mũ bảo hiểm, Nam Cung Cảnh không bị chảy máu đầu, nhưng mà vẫn chấn thương.
Cánh tay đang đặt bên ngoài chăn quấn một lớp băng vải mỏng, máu tươi vẫn còn đang thấm ra, nhuộm đỏ một góc nhỏ.
Đường Tiểu Nhu đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Nam Cung Cảnh.
“Cậu thật sự làm tôi lo chết.
Ngày mai cậu có tỉnh lại không, hay là ngày mốt vậy?”
Tên ngốc trước mắt này vì cô mà suýt mất mạng, cô sợ cả đời cũng khó quên được khoảnh khắc ấy.
“Khi cậu tỉnh dậy, tôi nhất định sẽ đưa cậu đi xem phim.
Không phải cậu vẫn muốn hẹn hò sao? Bây giờ tôi có nhiều thời gian lắm, cậu… tỉnh lại sớm một chút nhé?”
Hai mắt Đường Tiểu Nhu lại đỏ lên, trước đó cô từng yếu đuối như vậy một lần khi đối mặt với việc ba mình bệnh nặng sắp không qua khỏi, lần này là vì chàng trai trẻ đối diện.
Nam Cung Cảnh nằm im lìm không có phản ứng, nếu bình thường nghe được những lời, hắn chắc sẽ nhảy dựng lên vui vẻ vì được cô nắm tay, chủ động hẹn hắn đi chơi, nhưng bây giờ thì như một khúc gỗ vậy.
Đường Tiểu Nhu sờ lên mu bàn tay của hắn, cầm tay hắn đặt lên gò má, nhẹ nhàng cọ cọ:
“Tôi sai rồi, gu của tôi không phải là đàn ông trưởng thành nữa, bây giờ gu của tôi là cậu.
Nam Cung Cảnh, tôi yêu cậu.
Cậu có nghe thấy không? Khi nào cậu tỉnh dậy, tôi sẽ lại nói, yêu cậu.”
Trong lòng Đường Tiểu Nhu mềm nhũn, cô thật hy vọng hắn lập tức mở mắt ra trêu cô vài câu, nhưng mà đó chỉ là ảo tưởng của cô mà thôi.
Bởi vì Đường Tiểu Nhu rời khỏi trường đua nên phía ban tổ chức chuẩn bị gửi phần thưởng về cho cô, và hành động mà Nam Cung Cảnh làm trên đường đua đã khiến rất nhiều người xem được cảm động.
Khi họ biết hắn theo sát bảo vệ Đường Tiểu Nhu thì lại càng rơi lệ đầy mặt, không biết có bao nhiêu cô gái vì chuyện này mà gửi thư thăm hỏi và hoa đến bệnh viện.
Đường Tiểu Nhu ở lại thêm một lát thì cẩn thận đắp chăn cho Nam Cung Cảnh rồi đi ra ngoài, cô vào nhà vệ sinh sửa sang lại chính mình.
Người trong gương mắt sưng vù, đỏ ửng, tóc rối, người không ra người quỷ không ra quỷ nữa.
Đường Tiểu Nhu xả nước hất lên mặt, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo hơn.
Nam Cung Cảnh đã qua cơn nguy kịch, cô phải trở về nhà, cầm theo cúp đưa cho ba, sau đó mới có thể an tâm quay lại bệnh viện.
Trước khi rời khỏi đó, cô kéo ống quần lên nhìn một chút, dưới chân bầm một mảng, có lẽ là do vừa rồi làm ngã xe đè lên, có hơi đau, nhưng cô vẫn chịu được.
Đường Tiểu Nhu lái xe trở lại, trước khi ban tổ chức kịp gói phần thưởng gửi cho cô, cô đã cầm nó về nhà.
Cô lo lắng cho Nam Cung Cảnh và ba mình cùng lúc, cô không biết được khi nào ông sẽ rời bỏ cô, vì vậy vội vàng cầm cúp đi.
Đường Tiểu Nhu mở cửa ra, ba cô đang nằm trên giường nghe mẹ đọc báo, hai người đều không biết Đường Tiểu Nhu tham dự cuộc đua, chỉ khi nhìn thấy tay cô cầm chiếc cúp bằng vàng, họ mới giật mình.
“Khụ khụ…” Ông Đường định nói gì đó, lại vì bệnh nặng mà ho lên mấy tiếng.
Đường Tiểu Nhu chật vật tiến tới, quỳ xuống bên cạnh giường và nói:
“Ba, con làm được rồi.”
“Đây là gì? Con làm gì rồi?” Ông Đường hơi giật mình.
Đường Tiểu Nhu đặt chiếc cúp to cỡ hai nắm tay vào tay ông, chậm rãi nói:
“Con đã thắng cuộc đua ngầm trong giới, ở đó có vô số tay đua nổi tiếng, cũng có đương kim vô địch của năm nay.
Như vậy có tính là con đã thắng rồi không?”
Hai mắt ông Đường mở to, sau đó rất lâu mới hiểu ra con gái ông vừa nói gì, khóe môi hơi cong lên, lại ho mấy tiếng rồi mới gật đầu:
“Con thắng rồi sao? Thật sao? Đúng là con gái của ba!”
Trên mặt ông hiện ra sự thỏa mãn, ngay khoảnh khắc ấy, ông cảm giác như cho dù mình có ra đi cũng không sao cả, đã đủ rồi.
Ông biết được con gái vì mình mà cố gắng như vậy là đủ rồi!