Hoàng hậu không biết là thế nào? Nghe nói là Viên Chiêu Quân vỗ tay bảo hay, "Tốt, là Viên cô nương thì tốt.”
Vũ Văn Dục không rõ chân tướng nhìn nụ cười mẫu thân, cảm giác mẫu tính toán thứ gì đó.
Hoàng hậu thấy nhi tử hoài nghi, không khỏi tránh ra mặt nói: "Dục nhi có người thích mẫu hậu dĩ nhiên vui vẻ."
Vũ Văn Dục không hỏi nhiều nữa, nói một tiếng liền rời điện Phượng Nghi.
Hoàng hậu nhìn Vũ Văn Dục rời đi, trên mặt lại xuất hiện tươi cười quái dị, nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, "Sư phụ, đồ nhi tận lực, có được chuyện hay không, phải nhờ vào vận mệnh của bọn hắn rồi."
Mà vốn là rời đi Vũ Văn Dục lại vận nội công nâng lỗ tai nghe trộm mẫu thân lầm bầm lầu bầu: “ Mẫu hậu có chuyện gì gạt ta đây? Mẫu thân sư phụ không phải muốn bế quan ba năm sao? Vậy là thời điểm gì mà muốn mẫu thân Văn dục thầm ở trong lòng nghĩ.
——
Đảo mắt hai mươi ngày đã trôi qua, cách thời hạn một tháng mà sư phụ nói đến không xa, cách ngày Viên Chiêu Quân trở về càng gần, tâm tình của hắn càng phiền loạn, hắn thường xuyên nghĩ đến nụ cười Viên Chiêu Quân, những lời nói của Viên Chiêu Quân. Có lúc liền nằm mơ cũng sẽ nằm mơ thấy nàng, hắn biết hắn là thật thích nữ nhân không ưu nhã này.
Hắn vừa mới chuẩn bị đi ngủ, đảo mắt thấy ghế nằm trong phòng, liền nghĩ đến Viên Chiêu Quân nửa đêm chạy đến phòng của hắn nói giường trong nhà gỗ ở Dược sơn quá cứng, nàng còn nói có thói quen ngủ trong phòng hắn. Nhớ đến khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên.
Mà đúng lúc này, cửa sổ trong phòng của hắn đột nhiên mở ra, một bóng người từ ngoài cửa sổ thẳng tắp hướng tới hắn bay tới, hắn cả kinh, vận khởi bảy tầng công lực thẳng tắp hướng tới bóng đen tung một chưởng.
Bóng người kia nhẹ nhàng nhảy một cái liền tránh được một chưởng của Vũ Văn Dục, chưởng phong tùy theo hướng ngoài cửa sổ đánh, chỉ nghe ngoài cửa sổ có một giọng của nữ nhân vang lên, "Choáng nha, tại sao có thể dùng sức như vậy, may mà ta hiện tại võ công không tệ, nếu không không thể không chết."
Nghe được giọng của nữ nhân, Vũ Văn Dục không khỏi nhăn lại mày, trên mặt không khỏi hiện ra nụ cười kinh hỉ, lạnh lùng nói: "Viên Chiêu Quân, ra đây cho bổn vương.” Nữ nhân này thật là lớn gan, dám động thủ với hắn.
Viên Chiêu Quân từ ngoài cửa sổ bay vào gian phòng, không lạnh không nóng đối với Quả Tĩnh đã vào giữa phòng nói: "Sư huynh, mau bắt Vũ Văn Dục lại."
Quả Tĩnh dịu dàng cười một tiếng nói: "Tốt." Dứt lời hắn liền một chưởng hướng Vũ Văn Dục công kích.
Vũ Văn Dục nghe được Viên Chiêu Quân nói chuyện với nam nhân đã vào phòng, gọi sư huynh, còn nói bắt lấy hắn, khinh thường nhíu mày lạnh nhạt nói: "Muốn bắt bổn vương, không có lối thoát." Nữ nhân này lại đang làm cái gì, một tháng không thấy, thế nào vừa thấy mặt đã muốn cầm bắt hắn, hắn đắc tội với nàng ở chỗ nào?
Vũ Văn Dục biết đối thủ của hắn là sư huynh của Viên Chiêu Quân, cũng liền thủ hạ lưu lại tình rồi, nơi nào biết đối phương nhiều chiêu muốn chết, để cho hắn không dám xem thường thực lực của đối phương, trong lòng thầm nghĩ, sư huynh nữ nhân này thế nào lợi hại như vậy, là thần thánh phương nào?
Quả Tĩnh tự nhiên cũng cảm thấy Vũ Văn Dục thực lực bất phàm, hơn mười hiệp xuống, hai người đánh ngang nhau.
Thái tử tẩm cung ầm ĩ lật trời, thị vệ thái tử điện cùng Đường Liêm tự nhiên cũng bị kinh động. Tuy nói có thị vệ tận mắt thấy Viên Chiêu Quân tiến vào thái tử điện, hiện tại động tĩnh lớn như vậy cũng là cả kinh.
"Bảo vệ Điện hạ." Chỉ thấy Đường Liêm một cước đá cửa phòng văng ra.
"Vâng" bọn thị vệ nói qua phi thân đi bảo vệ Vũ Văn Dục.
Nào biết Vũ Văn Dục nhiều năm trước tới nay chưa bao giờ gặp đối thủ, đối với đối thủ như vậy hứng thú, không khỏi lạnh giọng phân phó, "Tất cả lui ra."
Bọn thị vệ chỉ đành phải lui ra, mà Đường Liêm đứng ở cửa bắt đầu xem náo nhiệt. Đối thủ mạnh như vậy hắn ch? Thật là vô cùng đặc sắc.
Viên Chiêu Quân thấy Đường Liêm vô cùng vui vẻ, tránh bọ họ đang tranh đấu tới trước mặt Đường Liêm, vẻ mặt tươi cười nói: "Đường cọc gỗ, đã lâu không gặp, ngươi tốt chứ!"
"Hoàn hảo. Chỉ là Chiêu Quân ngươi thì sao? Có khỏe không!" Đường Liêm thấy Viên Chiêu Quân cũng rất vui vẻ.
Viên Chiêu Quân liếc mắt nhìn hai người đối chiến, cười ha hả nói: "Không tốt, ngươi mới vừa rồi đều không giúp người bạn này của ta, cũng biết giúp ngươi nhà thái tử."
Đường Liêm xin lỗi cười một tiếng, không biết phải nói gì mới phải.
Vũ Văn Dục cùng Quả Tĩnh hai người đánh thẳng hào hứng bừng bừng, liền nghe được Viên Chiêu Quân chỉ sợ thiên hạ không loạn mà nói: "Ai da! Các ngươi ở trong phòng đánh nhau rất không ý tứ, cũng không thi triển được nha! Ta nghĩ các ngươi nên ra ngoài sân đánh đi.”
Vũ Văn Dục đối với lời nói Viên Chiêu Quân hết sức im lặng, không chút suy nghĩ, đa dụng hai tầng công lực đánh Qủa Tĩnh.
Quả Tĩnh đối với lời nói Viên Chiêu Quân cũng là đặc biệt im lặng, nụ cười trên mặt cũng gia tăng, cảm thấy Vũ Văn Dục cường đại chưởng phong đánh tới, hắn cũng không mơ hồ, chỉ thấy ngón tay hắn kết xuất dấu tay phức tạp ra, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, một tầng trong suốt hư ảo cứng rắn đem chưởng phong của Vũ Văn Dục cản lại.
Viên Chiêu Quân ở trong lòng nghĩ tới, thì ra là sư huynh học sư phụ chân truyền, lần này nàng nhất định có thể hàng phục thái tử, đến lúc đó hút Thuần Dương Chi Khí cũng không vấn đề.
Nàng vẫn còn ở hài lòng, chỉ nghe Vũ Văn Dục nhỏ giọng hô, "Dừng lại phong ". Hắn hếch lên mày liếc nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của Quả Tĩnh, nghĩ tới Viên Chiêu Quân trong lòng liền ê ẩm thật không là tư vị, trong lòng hắn một cỗ lửa vô danh bốc ra, tùy theo trên tay cũng kết xuất một dấu tay phức tạp, chỉ thấy trong không trung xuất hiện một đao nhọn trong suốt như thủy tinh thẳng tắp hướng tới kết xuất của Qủa Tĩnh, chỉ trong nháy mắt, Phong nguyền rủa liền bị phá hư biến mất.
Quả Tnh mặt kinh ngạc, có thể nói là dụng hết toàn lực mới có thể cản lại lực vô hình kia.
Viên Chiêu Quân thấy thế thầm kêu không được, thẳng tắp vọt tới sau lưng Vũ Văn Dục, ôm thân thể Vũ Văn Dục, cầu xin: “ Điện hạ, mau thu tay lại, cầu xin ngươi.”
Nghe được cầu xin hai ngươi chữ, Vũ Văn Dục tiếp lực cường đại, mặt Qủa Tĩnh đổ mồ hôi hột, trong lòng suy nghĩ, xem ra sư phụ quả thực sai, thực lực Vũ Văn Dục này căn bản hắn không thể chống lại, hắn ùng huyền thuật gì hắn căn bản cũng không rõ ràng.
Thấy Vũ Văn Dục thu công lực, Viên Chiêu Quân thấy Qủa Tĩnh mặt mồ hôi sắc mặt tái nhợt, lập tức buông Vũ Văn Dục chạy đến trước mặt sư hyunh nói: “"Sư huynh, ngươi không sao chớ! Ngươi không có bị thương chứ!" Nàng nói xong nhìn người Qủa Tĩnh xem xét.
Vũ Văn Dục thấy nàng cử động như vậy, nhất thời sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."
Viên Chiêu Quân thấy sư huynh nói không có việc gì, quay đầu lại nhìn Vũ Văn Dục cười nói: "Điện hạ, ta chỉ là chỉ đùa với ngươi, ngươi cần gì vì vậy động khí đây?"
Vũ Văn Dục thấy nàng mặt chó thúi cười, tâm cũng không khỏi mềm nhũn, mặt lạnh không nói lời nào, nhìn xem nàng sẽ làm gì.
Chỉ thấy Viên Chiêu Quân quay đầu hướng Quả Tĩnh nói: "Sư huynh, nơi này không có chuyện của người nữa, ngươi trở về quán trọ tìm Hoàng Dung đi. Ngày mai ta sẽ tìm đến chỗ các ngươi.”
Quả Tĩnh nghe Viên Chiêu Quân nói như vậy, trong lòng thật không có tư vị, nhìn khuôn mặt Viên Chiêu Quân cười lâu, cuối cùng không hề nói gì rời đi.
Vũ Văn Dục thấy thế trong lòng hồi hộp, đang lúc này chỉ thấy Viên Chiêu Quân mặt sắc tượng nhìn hắn còn kém không chảy nước miếng, “"Điện hạ, chúng ta đi ngủ đi!"