Hoàng Dung biểu hiện thỏa đáng, vóc người lại đẹp, cứ như vậy, đại đa số
người cũng nói hộ cho nàng, nhìn Viên Thừa Tướng ô ô a a không nói được
càng hoài nghi thêm đầu óc Viên thừa tướng có vấn đề, mọi người nhất
trí nhìn về phía thái tử.
Vũ Văn Dục nhìn mọi người, mặt lạnh
nhạt, "Vị này đích xác là Hoàng Dung, còn đây mới chính là thái tử phi." Vũ Văn Dục nhìn Viên Chiêu Quân bên người nói.
Nhìn cách ăn mặc
trung tính, đầu tóc ngắn, tất cả mọi người có chút hoài nghi, đây rõ
ràng không phải là bộ dạng của thái tử phi trước kia, thái tử vì sao
phải nói như vậy đây? Mọi người cũng chỉ là suy đoán, không dám nói ra,
có người mở miệng trước, "Đúng, vị này mới phải thái tử phi, thái tử phi vốn là người có bộ dáng này."
Vũ Văn Dục đối với thái độ của
mọi người thấy hài lòng, đối với mọi người gật đầu một cái. Mọi người
thấy, càng thêm ra sức nói lời ngọt, đem cái chết cũng có thể nói thành
công việc.
Viên Thừa Tướng thấy mọi người a dua nịnh hót thái
tử giận đến không được nhưng không dám nói, quay đầu lại nghĩ tới Viên
Chiêu Quân nói không phải là nữ nhi của hắn, nghĩ tới tiến lên phía
trước nói: "Chiêu Quân, tại sao lại khách sáo với phụ thân như vậy." Nếu người khác đều nói người không ra nam không ra nữ này là thái tử phi,
hắn sẽ nhận thức nữ nhi này, để tránh nàng lại tới đổi ý không nhận hắn.
Viên Chiêu Quân kéo miệng, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mà nói: "Đúng! Ta là con gái ngươi, khách khí chỗ nào." Mặc kệ nói thế
nào, nàng chính là không gọi Viên Thừa Tướng là cha. Edit tại
dien_dan_lequydon
Viên Thừa Tướng cũng biết đối phương mặc kệ là
thật hay giả cũng sẽ không nhận thức hắn, nếu thật là nữ nhi của hắn chỉ là thay đổi dung mạo, bọn họ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chắc chắn
sẽ không nhận hắn. Nếu không phải nữ nhi của hắn, sẽ càng không nhận
hắn. Nhưng nếu như để nàng có thể nhận hắn làm cha trước mặt mọi người,
cho nên hắn có vài tính toán.
Viên Chiêu Quân cũng không ngốc,
cũng biết cha mình sẽ làm chuyện gì xấu, nhưng trường hợp như vậy nếu
nàng không thừa nhận là nữ nhi Viên gia, như vậy thì là phủ nhận thân
phận của thái tử phi, nàng cũng không muốn vì chuyện này mà nàng phải
chia lìa với Dục! Lại nói bọn họ hiện tại cũng có đứa bé.
Náo
loạn một cuộc như vậy, lễ thành thân cuối cùng hoàn thành, Đường Liêm
cùng Hoàng Dung đưa vào động phòng, Viên Chiêu Quân cũng không còn tâm
đi náo động phòng, vì vậy đoàn người trở về phủ.
Trở lại thái tử
điện, mới vừa nghỉ ngơi một lát, hoàng hậu tiwus. Hoàng hậu thấy Tôn
Hồng cũng sắc mặt không tốt, nhưng thấy bụng Viên Chiêu Quân nổi lên, vẻ mặt tươi cười, tiếp cầm tay Viên Chiêu Quân nói: "Chiêu Quân, ngươi
mang thai sao? Nghe nói sáu tháng rồi, bụng sao lại nhỏ như vậy? Có phải chưa ăn tối phải không! Ngươi ăn gì cùng mẫu hậu nhé, mẫu hậu thay
ngươi chuẩn bị!"
"Cám ơn mẫu hậu." Viên Chiêu Quân cười đáp trả,
hoàng hậu đối với mình nhiệt tình như vậy có cảm giác có vấn đề, nhưng
vấn đề ở chỗ nào nàng luôn không rõ ràng lắm.
Sau khi Hoàng hậu đi, tất cả mọi người trở về gian phòng của mình nghỉ ngơi, Viên Chiêu Quân cũng theo Vũ Văn Dục vào thư phòng.
"Dục, ta thế nào cảm giác mẫu hậu không đúng lắm?" Viên Chiêu Quân cũng là
suy tính liên tục mới hỏi, nghĩ Vũ Văn Dục cũng hoài nghi mẹ của hắn căn bản là có vấn đề.
"Có thể là quá muốn bồng cháu!" Vũ Văn Dục
cũng cảm thấy mẫu thân đối với chuyện Viên Chiêu Quân mang thai có vấn
đề, nhưng mà đối với mẫu thân mình, nàng cũng không thể hại hắn, vì vậy
hắn cho rằng là mẫu thân quá nhớ cháu trai.
Viên Chiêu Quân cũng không nói lạ ở chỗ nào, nếu Vũ Văn Dục nói như vậy, nàng cũng không nói thêm lời, cười nói: "Có thể là vậy! Xem ra ta là suy nghĩ nhiều, ngươi
nói vì bào thai này mà nữ nhân thường suy nghĩ lung tung."
Vũ Văn Dục nói đùa nói: "Ta xem cũng thế, thành lão thái thái rồi."
Viên Chiêu Quân giơ tay lên ở trên đầu của hắn vỗ một cái, "Ngươi mới là lão thái thái, ta còn trẻ tuổi lắm? Còn có ta chắc là sẽ không già, ngươi
quên, ta ăn quả trường thọ, hơn nữa còn ăn bích ngọc quả tiên sao?" Vừa
nói đến quả tiên, Viên Chiêu Quân không khỏi giơ tay lên sờ soạng tóc
mình một chút.
Viên Chiêu Quân không có biến hóa gì đó, dù là
mang thai cũng không có biến hóa, trừ bụng lớn hơn, tóc nàng cũng không dài, điểm này khiến Vũ Văn Dục cũng nghi ngờ.
"Dục, ngươi nói
tóc của ta làm sao lại vĩnh viễn ngắn như vậy đây? Làm sao lại không dài đây?" Chẳng lẽ thân thể của nàng không sinh trưởng nữa? Điểm này khiến
Viên Chiêu Quân hết sức không hiểu. dien_dan~lequydon
Vũ Văn
Dục suy nghĩ một chút, cười nói: "Như vậy cũng rất đẹp mắt, gội đầu tóc
cũng dễ dàng." Đối với Viên Chiêu Quân tóc ngắn, Vũ Văn Dục rất ưa
thích, kiểu tóc này không giống với người ở đây, thật ra thì rất đẹp
mắt, còn có tóc của nàng vừa đen vừa sáng, nhìn rất đẹp.
"Cũng
thế, ta cảm thấy không tồi." Viên Chiêu Quân ha ha cười, người đàn ông
này đối với nàng thật sự là quá tốt, mặc kệ nàng biến thành hình dáng
gì, hắn đối với nàng mãi là một. Nhưng nghĩ tới tóc của mình không dài,
liền cảm giác rất kỳ quái, "Ngươi nói tóc của ta là nguyên nhân gì không dài đây?"
Vũ Văn Dục cúi đầu suy nghĩ một chút, cưng chìu sờ sờ
đầu của nàng, "Ta cũng nghĩ bởi vì bích ngọc quả tiên! Có lẽ bởi vì
ngươi là linh thần, thần nên như vậy." Đối với Đông Phương Thanh nói
Viên Chiêu Quân là linh thần Vũ Văn Dục rất không nghi ngờ.
Viên Chiêu Quân suy nghĩ một chút cảm thấy cũng có thể là những nguyên nhân này, cũng không suy nghĩ rối về vấn đề này nữa.
Thái tử phi mang thai, nữ nhân trong cung đều là ngoài miệng nói qua lời
chúc mừng nhưng sau lưng lại nói xấu. Đám nương nương vì tấm ý bên
ngoài, cũng tới thái tử điện tặng lễ.
Vũ Văn Dục tuy nói không
thích sạch sẽ, hắn có thể tiếp nhận người cùng Viên Chiêu Quân có liên
quan, nhưng là hắn không thể tiếp nhận người ngoài tiến vào thái tử
điện. Vì vậy người tới chúc đều bị chặn tại cửa thái tử điện. Hơn nữa lễ cũng không thu.
Viên Chiêu Quân không làm, đứng ở cửa miệng,
nói: "Cám ơn các vị nương nương, lễ này ta nhận, chỉ là tất cả mọi người cũng biết, thái tử không thích người ngoài vào thái tử điện tử, cho nên cũng không mời mọi người vào điện uống trà được."
Nàng nói vừa
dứt, Quả Khế liền nhanh chóng đem tất cả lễ phẩm đều nhận lấy, những
người đó thấy Viên Chiêu Quân làm như thế, thật sự tức giận, mặt ngoài
nhưng vẫn là cười nói: "Nếu vậy xin thái tử phi nghỉ ngơi, chúng ta đi
về."
"Được, không tiễn!" Viên Chiêu Quân mặt cười khúc khích,
thấy mọi người sau khi rời đi, cúi đầu nhìn một đống lớn lễ phẩm cười
đến mặt mày cong cong.
Viên Chiêu Quân vui vẻ, Vũ Văn Dục đã cưng chiều nàng, chỉ là thu chút lễ mà thôi, cũng không có gì. Bởi vì Viên
Chiêu Quân mang thai, vì bảo vệ an nguy của Viên Chiêu Quân, không cho
phép hắn nàng rời thái tử điện nửa bước, ngay cả đi điện Phượng Nghi
cũng có hắn và Viên gia 11 tương cận.
Thời gian thoáng một cái, một tháng trôi qua.
Bụng Viên Chiêu Quân trong một tháng này lớn hơn rất nhiều, đi bộ cũng có chút vụng về.
Này đêm, hai người ôm nhau mà ngủ, đến nửa đêm, Viên Chiêu Quân nằm mơ,
nàng nằm mơ thấy đứa bé, đứa bé đang gọi nàng là mẹ. Nàng vẫn còn ở mơ
mơ màng màng trong mộng, Vũ Văn Dục liền lay tỉnh nàng, "Chiêu Quân,
ngươi nghe âm thanh gì chưa?"
Viên Chiêu Quân mở mắt ra, nhìn mặt của Vũ Văn Dục đang vui sướng, cười nói: "Nơi đó có âm thanh gì! Ta
không nghe thấy!" Nàng ở trong mộng là có đứa bé gọi nàng, nhưng đó là
mộng, hắn không thể nào nghe được mới đúng.
"Làm sao có thể, ta
thật sự nghe được, là âm thanh của đứa bé đang gọi mẹ." Vũ Văn Dục nói
nghiêm túc, hắn chắc chắn nghe được, thính giác của hắn rất nhạy mẫn, sẽ không có sai sót.
Viên Chiêu Quân cả kinh, không thể tưởng tượng nổi nhìn mặt của Vũ Văn Dục, ngồi dậy, "Không thể nào! Ngươi thật nghe
được âm thanh đứa bé gọi mẹ, đó là trong mộng ta nghe được! Chẳng lẽ
ngươi vào mộng của ta?"
Vũ Văn Dục nghe nàng nói như vậy, cảm
thấy có thể là mình đang nằm mơ, cũng không suy nghĩ nhiều, nói: "Ngủ
đi! Có thể là nằm mơ."
Viên Chiêu Quân cũng không suy nghĩ nhiều, cũng cho rằng là nằm mơ.
Mấy ngày sau, vào tối hôm đó, Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục vừa ngủ yên
không lâu, hai người còn chưa đi đến mộng, lại nghe được đứa bé tiếng
kêu, "Cha, mẹ."
Hai người giật mình, ngồi dậy nhìn đối phương, đồng nói: "Có nghe hay không?"
Viên Chiêu Quân mắt trừng cực lớn, "Ta nghe, nó đang gọi cha mẹ, nhưng đứa
bé này từ đâu tới?" Hai người vội vả đứng dậy tìm kiếm khắp nơi, vừa
muốn mở cửa ra bên ngoài tra xét, âm thanh đứa bé lại vang lên, "Cha,
mẹ, là con! Con là con trai của các người.”
Hai người vừa cả kinh, Viên Chiêu Quân nhìn chung quanh, Vũ Văn Dục nhìn chằm chằm vào bụng của nàng.
Viên Chiêu Quân nhìn chung quanh không thấy người, có chút sợ co lại đến
trong ngực Vũ Văn Dục, nói chuyện run rẩy, "Dục, sẽ không có việc gì
không sạch sẽ chứ!"
Vũ Văn Dục cau mày hỏi: "Cái gì không sạch sẽ?"
"Còn có thể có cái gì...... Là quỷ......" Viên Chiêu Quân nói qua thân thể bắt đầu run rẩy, đôi tay nắm chặt tay Vũ Văn Dục. Nàng thật
rất sợ! Người khác đều nói nàng là linh thần, nào có việc thần sợ quỷ,
Viên Chiêu Quân cảm thấy Đông Phương Thanh thực sự đùa giỡn với nàng.
Vũ Văn Dục còn chưa lên tiếng, âm thanh đứa bé lại vang lên lần nữa, "Thì ra là mẹ sợ quỷ! Hì hì, mẹ là tiểu quỷ nhát gan."
Lần này Vũ Văn Dục thực sự nghe được âm thanh là từ trong bụng Viên Chiêu
Quân truyền tới, nói: "Chiêu Quân, là đứa nhỏ trong bụng đang nói
chuyện."
"Làm sao có thể." Viên Chiêu Quân sợ đến sắc mặt trắng
bệch, cúi đầu nhìn bụng mình chằm chằm, "Cái gì ác quỷ, ra ngoài cho lão nương." Nàng thật sự rất sợ, mình chẳng lẽ bị quỷ phù thân rồi sao?
"Cha, mẹ, con là con của các người, ta không phải ác quỷ, con cũng nghĩ là
thế, chỉ là không giống lắm!" Âm thanh đứa bé vang lên lần nữa.
Vũ Văn Dục nhíu lại mày, nghĩ tới đây chẳng lẽ là bởi vì Viên Chiêu Quân
là thần, đứa bé mới có thể ở trong bụng nói chuyện sao? Hắn thầm nghĩ: "Chiêu Quân, chớ nghi thần nghi quỷ, thật là đứa nhỏ trong bụng đang
nói chuyện."
Thật lâu Viên Chiêu Quân mới tiếp nhận sự thật này,
sắc mặt có chút không ổn, "Đứa bé, thật là ngươi đang nói chuyện, ngươi
thật không phải là tiểu quỷ?"
"Mẹ! Tại sao lại nói con là tiểu quỷ đây? Ta là con trai của người!" Đứa bé hình như vô cùng uất ức, giọng nói có chút cứng rắn.
Đứa bé không vui, Viên Chiêu Quân không hiểu lại cảm thấy không vui, trong
lòng thật khó chịu, nhìn mặt của Vũ Văn Dục nói, "Dục, thật là con trai
chúng ta đang cùng nói chuyện sao? Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi."
Đứa bé nghe xong, đột nhiên lại vui vẻ, tâm tình Viên Chiêu Quân cũng tốt theo.
"Hì hì, cha mẹ, con thật là muốn thấy hai người." Đứa bé rất vui vẻ, còn
cười ra tiếng, âm thanh kia ra ngoài cũng không phải quá lớn tiếng. Đủ
để cho Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục nghe rõ ràng.
Vũ Văn Dục nói chuyện, "Vẫn chưa tới thời điểm, con không thể gặp chúng ta."
Viên Chiêu Quân đi đến giường ngồi, nhìn về phía bụng nói: "Đứa ngốc, nếu
như ngươi đi ra, như thế là ta sinh non rồi, vậy cũng gặp nguy hiểm."
"Nguy hiểm, là ta gặp nguy hiểm sao? Ta không sợ." Đứa bé nói xong, ở trong
bụng bỗng nhúc nhích, trên bụng Viên Chiêu Quân của liền nổi lên một bọc nhỏ.
Viên Chiêu Quân cảm thấy đứa bé đang động, cảm giác rất tốt, cầm quần áo nhấc lên, nói: "Nó đang động, Dục, ngươi mau nhìn."
Vũ Văn dục sững sờ nhìn, cảm thấy thật sự quá tốt. Hắn nhẹ nhàng giơ tay
lên vuốt xung quanh bụng, cười nói: "Nhi tử, không phải ngươi gặp nguy
hiểm, là mẹ ngươi sẽ gặp nguy hiểm." Rất nhiều mẫu thân sinh non người
chết, đứa bé còn sống. Vì vậy Vũ Văn Dục muốn nói cho đứa bé rõ ràng.
Đứa bé sau khi nghe, không hề chuyển động nữa, trầm mặc thật lâu nói: "Cha mẹ, vậy ta không ra ngoài, sẽ ở trong bụng mẹ."
Viên Chiêu Quân nghe xong, không khỏi cười ra tiếng, "Này nhóc, ngươi tự cho mình là Na Tra sao, có thể ở trong bụng ngây ngô ba năm lẻ sáu tháng
sao" Đứa nhỏ này quá đùa, tuy nói đứa bé biết nói, biết cha mẹ, nhưng
xem ra rất nhiều thứ đều không rõ ràng!
Đứa bé giật giật, không
lên tiếng, Viên Chiêu Quân đã nói, "Chưa tới hai tháng là có thể đi ra,
đến lúc đó ngươi là có thể nhìn thấy cha cùng mẹ. Còn ngươi nữa! Về sau
chớ nửa đêm đột nhiên nói hù dọa mẹ ngươi, ban ngày không cho nói chuyện biết không? Nếu để cho người nghe được, sẽ nói ngươi là yêu quái."
Đứa bé giật giật, bụng Viên Chiêu Quân lại khua lên một cái túi, "Mẹ, cái gì là ban ngày cùng nửa đêm!"
Viên Chiêu Quân bị hỏi đến đầu nổi vạch đen, xem ra nàng không nên cùng đứa
bé nói trắng ra chuyện tình lúc trời tối, nó đang trong bụng, làm sao sẽ biết là tối!
Vũ Văn Dục cảm thấy đứa bé đặc biệt đáng yêu, tươi
cười nói: "Ngươi về sau nếu tỉnh, cũng đừng ra tiếng, muốn nói chuyện,
có thể ở bụng động một cái, mẹ ngươi sau khi biết, sẽ để cho ngươi có
thể nói chuyện, biết không?" Vũ Văn Dục cũng sợ đứa bé ban ngày đột
nhiên nói, lại sẽ hù được người khác, bí mật trong cung này khó giữ, nếu để cho người khác biết đứa bé ở trong bụng nói chuyện được, chắc chắn
sẽ coi là quái vật!
"A, biết." Đứa bé rất nghe lời nói.
Đứa nhỏ này nói được, khiến Viên Chiêu Quân hưng phấn mấy ngày, nhưng mấy
ngày sau, Vũ Văn Dục không mấy vui vẻ, bởi vì từ khi đứa bé biết nói,
bọn họ ngay cả cùng phòng cũng không có, chỉ sợ đứa bé nghe được động
tĩnh sẽ tỉnh.
Nhìn xem, bọn họ vừa mới hôn môi, tay Vũ Văn Dục
mới đưa đến bên trong quần áo Viên Chiêu Quân, Viên Chiêu Quân nhất kích động liền hừ hừ ra tiếng, đứa bé hình như coi thời gian giống như mọi
khi, biết là buổi tối, nghe được mẫu thân hừ hừ, lại nói, "Mẹ, xảy ra
chuyện gì sao? Cha, mẹ ta thế nào?"
Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn
Dục bị hù chết, nhanh chóng buông đối phương ra, hai người, ngươi nhìn
chằm chằm ta...ta nhìn chằm chằm ngươi. Cuối cùng Viên Chiêu Quân nói
chuyện, "Mẹ không có việc gì, Bảo Bảo đừng có đoán mò."
"Vậy mới vừa rồi hừ hừ là thế nào?" Đứa bé hiển nhiên không tin.
Vũ Văn Dục chống đầu nhìn bụng Viên Chiêu Quân, thực sự đau đầu, rồi lại
mặt buồn cười nhìn Viên Chiêu Quân, nhìn nàng xem phải giải thích cho
đứa bé thế nào.