Edit: Cực Phẩm
01
Đường Hân đi tới chỗ sâu nơi rừng rậm bên hồ, nhảy lên một tảng đá cao to tìm một tư thế thoải mái ngồi, sau đó sử dụng ẩn thân phù quang lược ảnh (lướt qua).
Cách đó không xa, truyền đến tiếng lưỡi đao xé gió.
Đường Hân nghe thanh âm kia, trong lòng thầm nhẩm tên Lục Nhiễm, tai nóng lên một chút.
Hắn theo chân Lục Nhiễm đến khách điếm hắn ở, may mắn thấy được danh sách chưởng quỷ dùng để cho khách nhân đăng ký, mới biết được Minh giáo này tên là Lục Nhiễm.
Có một lần Đường Hân nhận nhiệm vụ, có thể là do người mua thấy Đường Hân trẻ tuổi, không tín nhiệm thân thủ của hắn, cho nên lại thuê thích khách từ Minh giáo, muốn “song bảo hiểm”. Nhưng mà mục tiêu ngày đó là bị Đường Hân dùng một mũi tên xuyên tim, lúc Lục Nhiễm chạy đến, liếc mắt nhìn Đường Hân rồi đi luôn.
Sau ngày đó, Đường Hân liền ngủ không ngon giấc, mỗi ngày nhắm mắt lại chính là kinh hồng nhất miết [1] của Lục Nhiễm.
[1] Kinh hồng nhất miết: câu dùng để hình dung dáng vẻ mềm mại uyển chuyển của người con gái.
Tóc bạc, con ngươi xanh ngọc bích, lười biếng, y như mèo.
Đường Hân đang nhớ lại, đột nhiên một thân Lục Nhiễm mồ hôi dầm dề đi ra từ trong rừng, tóc bạc có chút ánh xanh khoác lên đầu vai hắn, mồ hôi khiến y phục thấm ướt, xuyên qua vải vóc màu trắng có thể thấy được chút màu da mơ mơ hồ hồ. Trong rừng không người, Lục Nhiễm thoải mái cởi sạch trơn, nửa người ngâm dưới nước, một đôi mắt mèo con bích lục chước lượng lười biếng nửa hí.
Nhưng mà Đường Hân lại như nhận tội phục pháp cúi đầu, cảm thấy mình hạ lưu muốn chết, không tốt lắm.
Nhưng mà hắn nghĩ lại, bản thân mình hao hết tâm lực theo dõi Lục Nhiễm lâu như vậy, ý muốn là gì? Lục Nhiễm cũng là thích khách, vô cùng cảnh giác, Đường Hân theo đến khổ cực, nhiều ngày như thế mới biết được thói quen luyện công tắm rửa ở nơi này của Lục Nhiễm.
Không nhìn là thái giám!
Vì vậy, Đường Hân ngẩng đầu nhanh chóng liếc mắt sang hướng Lục Nhiễm một cái, thân thể hoàn mỹ giống như điêu khắc khiến cho Đường Hân đỏ mặt ngay tức khắc, trong đầu cứ như trúng tà toàn là dâm tư khỉ niệm bất kham, nghĩ đến cả người hắn đều muốn bốc cháy. Lục Nhiễm tắm đến không sai biệt lắm, liền đi lên bờ, hai chân thon dài thẳng tắp và vật giữa hai chân đồng thời lúc ẩn lúc hiện trước mắt Đường Hân, Đường Hân mắc cỡ đến mặt đỏ tía tai, nhưng là hưng phấn khó có thể kiềm chế, cuối cùng vẫn cắn răng, dùng tay run rẩy chậm vào hạ thân mình…
02
Khi Lục Nhiễm trộm ẩn vào ngọa thất (phòng ngủ) của Đường Hân thì hắn đang ngồi đờ ra bên cửa sổ.
Mỗi ngày nhàn rỗi khi không có chuyện gì làm thì Lục Nhiễm liền ẩn thân theo tiểu đường môn này đi loanh quanh, Đường Hân đi đâu hắn đi đó có đôi khi hắn sẽ cố ý vây quanh Đường Hân vòng tới vòng lui, khiến cho Đường Hân nghĩ có cái gì không đúng lắm, nhưng lại nói không nên lời là không đúng chỗ nào.
Thấy Đường Hân hết sức chuyên chú mà cứ ngây ngô, Lục Nhiễm thè lưỡi, nghênh ngang đi vào trong phòng, giúp Đường Hân gấp chăn rồi lau bàn.
Dù sao theo quan sát nhiều ngày của Lục Nhiễm, mặc dù thân thủ của tiểu đường môn này không tệ, nhưng mà lại rất ngây ngô, căn bản là không lưu ý được những chuyện nhỏ nhặt này.
Làm xong hết, Lục Nhiễm lại nghênh ngang bước ra từ trong phòng.
Nhưng mà Đường Hân vẫn không nhúc nhích nâng mà nhìn ngoài cửa sổ.
Trong lòng Lục Nhiễm thấy kỳ quái, thẳng thắn đại đại liệt liệt (tùy tiện) ngồi đối diện Đường Hân, nhìn hắn.
Đột nhiên, mặt Đường Hân nhanh chóng hồng thành một mảnh.
Lục Nhiễm chua đến mười phần theo ánh mắt của Đường Hân nhìn sang, chỉ thấy trong ngõ có một con mèo hoang lông trắng mắt xanh biếc đang liếm lông.
Lục Nhiễm cũng rất khó hiểu: …
Nhưng mà mặt Đường Hân đỏ vô cùng, ánh mắt mơ màng, cả người suy nghĩ thần du thiên ngoại (như đi vào cõi thần tiên).
Lục Nhiễm dùng khẩu hình nói với hắn: Ta thích ngươi.
Đường Hân phiền não cào tóc, thở dài.
Lục Nhiễm dùng khẩu hình nói với hắn: Không được nghĩ đến người khác.
Đường Hân chợt đứng lên, đến trong viện kéo một thùng nước giếng lạnh lẽo rửa mặt, sau đó đứng bên cạnh giếng, lại bắt đầu thần du thiên ngoại, mặt đỏ bừng, hai mắt lấp lánh, một hồi cười khúc khích, một hồi lại suy sụp hạ mặt.
Xong rồi xong rồi xong hết rồi, trong lòng Lục Nhiễm một trận ghen tuông cuồn cuộn.
Tiểu ngốc tử này coi trọng người nào?
03
Đường Hân vừa ăn cơm, vừa nghĩ đến Lục Nhiễm.
Một khi đã trộm thích một người thì sẽ huyễn tưởng rất nhiều sự tình loạn thất bát tao.
Đường Hân tưởng tượng đến hình dạng mình và Lục Nhiễm cùng nhau sống, tưởng tượng thấy Lục Nhiễm ngồi đối diện mình, tràng cảnh hai người cùng ăn cơm chung. Đường Hân gắp một món ăn, tưởng tượng đây là đồ ăn Lục Nhiễm gắp cho mình.
Suy nghĩ một chút, liền đỏ mặt bật cười khúc khích.
Cười xong, Đường Hân lại xiên một hoàn tử, đưa tới trước mặt mình, làm bộ nơi đó có người, tóc trắng mắt xanh, vẻ mặt lười biếng, đôi mắt rất đẹp cười với mình.
Đường Hân nhẹ giọng nói: Há miệng, ngoan.
Cơm cũng không ăn vào nổi nữa, Đường Hân đỡ trán cười khổ.
Mình quá ngốc, thật ngốc.
04
Lục Nhiễm ẩn dấu khí tức dấu đến mức tận cùng, trầm tĩnh như ảnh.
Hắn ngồi đối diện Đường Hân, nhìn Đường Hân ăn.
Đường Hân không yên lòng ăn này nô, ánh mắt mông lung, hai phiến môi xinh đẹp, có chút bóng loáng, cả người nhìn qua trông ngây ngô đến khả ái.
Lục Nhiễm nhìn chằm chằm bờ môi của hắn, bấm một cái vào đùi cảnh cáo mình không được đi qua, vừa vừa bấm xong, Đường Hân cười bật cười một tiếng. Lục Nhiễm hoảng sợ, còn tưởng là bấm làm mình hiện hình, nhưng vừa nhìn dáng dấp Đường Hân, hiển nhiên lại đang suy nghĩ đến ý trung nhân kia của hắn.
Lục Nhiễm nhíu mày, nghĩ thầm rằng tốt nhất tiểu tử kia đừng để ta bắt được, nếu không ta sẽ tìm một lý do đánh cho hắn đến không thể tự gánh vác luôn.
Đang hận hận nghĩ, đột nhiên Đường Hân gắp đồ đưa qua, Lục Nhiễm vội vàng rụt lại phía sau, thấy trên đũa có một hoàn tử.
Ý trung nhân của hắn có phải là mình không nhỉ?
Chẳng biết thế nào, ý niệm này chợt loé lên trong đầu Lục Nhiễm, rất nhanh thì bị gạt đi. Dù sao hai người chỉ gặp nhau có một lần, chỉ liếc mắt qua thôi.
Đường Hân: Há miệng, ngoan.
Lục Nhiễm cười cười, im lặng há miệng.
Trong lòng chua xót khổ sở, nhưng lại mang một tia ngọt ngào không nói rõ.
05
Ngày hôm đó, Đường Hân đi đến nơi của Vạn Hoa đại phu mình quen biết để lấy vài dược liệu dùng để ngâm độc củ ấu.
Lục Nhiễm ngông nghênh theo sát sau lưng hắn, khi một quân gia Thiên Sách phủ đi ngang qua thì hắn giơ tay lên nhanh chóng vỗ một cái trên mông Đường Hân.
Đường Hân sợ hết hồn, vừa quay đầu lại, liền thấy thiên sách đó.
Thiên sách khẩn trương gãi gãi chóp mũi: Làm sao?
Đường Hân lạnh lùng liếc mắt trừng hắn, ngại vì thân phận đối phương, xoay người đi.
Vẻ mặt Thiên sách thất vọng: …
Lục Nhiễm cười đến đau bụng.
Nhân tiện hồi vị một chút xúc cảm trên tay.
06
Sau khi Đường Hân đến phô tử (cửa tiệm) của Vạn Hoa đại phu lấy dược, hai người hàn huyên một hồi.
Mỗi lần Đường Hân nhận nhiệm vụ bị thương đều do Vạn Hoa này trị cho, bình thường Đường Hân cần dược liệu gì thì đến phô tử của hắn lấy, hai người là bằng hữu không tồi.
Lục Nhiễm thấy bọn họ thân thân thiết thiết nói chuyện, trong lòng phiền não, vì thế một hồi đứng giữa hai người, le lưỡi nhăn mặt với Vạn Hoa, một hồi đứng sau Vạn Hoa kéo tóc hắn.
Một hồi kéo rụng một cọng, lại kéo thêm cọng nữa.
Một chút phản ứng Vạn Hoa cũng không có.
Lục Nhiễm kỳ quái, thẳng thắn kéo lấy một túm, kéo xuống một cái.
Kéo ra một khoả đầu trọc bóng loáng.
Đường Hân: …
Vạn Hoa: …
Suýt nữa Lục Nhiễm cười thành tiếng, vội vàng che miệng lại, nhanh chóng chạy đến một chỗ không có ai hiện hình: Ha ha ha ha ha ha!
07
Chờ Lục Nhiễm cười xong quay lại tìm Đường Hân, thì Đường Hân cũng không ở trong dược phô (tiệm thuốc) kia nữa, Lục Nhiễm lại đi đến mấy chỗ Đường Hân thường đi, cũng không thấy người.
Không phải là đi tìm người trong lòng của hắn chứ?
Lục Nhiễm chua chua nghĩ.
Trái phải tìm không được, Lục Nhiễm không thể làm gì khác hơn là đến cánh rừng mình hay thường đi luyện công, một bộ võ đại mạc đao pháp tuôn chảy, phiền muộn trong lòng cũng bớt đi nhiều, Lục Nhiễm thở phào một cái, thoát y phục mồ hôi đầy người nhảy vào trong hồ tắm, tắm đến không sai biệt lắm, liền dựa vào một khối đá lớn bên hồ nghỉ ngơi.
Trong hồ nước trong vắt lúc ẩn lúc hiện, chiếu ra khuôn mặt tuấn mỹ hơi lười nhác của Lục Nhiễm.
Lục Nhiễm nhìn mình trên mặt nước, điều chỉnh biểu tình một chút, vẻ mặt thâm tình luyện tập nói: Ta thích ngươi, ta để ý ngươi rất lâu rồi.
08
Đường Hân đang ngồi trên khối đá lớn Lục Nhiễm dựa vào, nghe xong câu này, suýt nữa ngã xuống từ trên tảng đá.
Nhưng nhìn kỹ, Lục Nhiễm đưa lưng về phía mình, nhìn mặt nước nói câu này.
Tóc dài trắng bạc, hơi cuộn tròn, rối tung trên đường cong ưu mỹ, lộ ra bọt nước trong suốt trên lưng.
Đường Hân khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm lưng Lục Nhiễm.
Lục Nhiễm hắng giọng một cái: Ta… Từ lúc lần đầu tiên thấy ngươi liền thích ngươi rồi.
Lúc này Đường Hân mới hiểu được, Lục Nhiễm đang luyện tập.
Lục Nhiễm tràn đầy tự tin: Không cho ngươi thích người khác, bọn họ đều thua ta.
Khóe môi Đường Hân dâng lên ý cười, nghĩa thầm, đúng thế, đều thua ngươi hết.
Lục Nhiễm: Cùng một chỗ với ta nhé.
Đường Hân khẽ gật đầu một cái mà nhẹ đến không thể nhận ra, viền mắt cay cay, dùng thanh âm của chỉ mình có thể nghe đáp: Được.
Hắn và Lục Nhiễm chỉ cách nhau cự ly bằng một cánh tay.
~*~
Hoàn tử: đồ ăn được vê thành dạng viên tròn