***Nhóm dịch: Fulybook***
Nếu thật sự như hệ thống nói, vậy cũng nên có một vài giới thiệu gì đó chứ?
Nhưng khi Triệu Ngọc cố gắng nghĩ đến, thì lại chẳng thấy gì, kể cả những lời vừa rồi cũng hoàn toàn quên mất.
Hắn vỗ mạnh mấy cái vào đầu, nhưng vẫn không có gì thay đổi.
Rốt cuộc là sao?
Giọng nói vừa rồi quá nhanh, hắn không thể nghe rõ, chỉ nhớ có quẻ gì đó, hắn không khỏi nghĩ, chẳng lẽ Hệ thống Kỳ ngộ này hoạt động theo phương thức rút thăm xem bói sao?
Rốt cuộc hắn đã rút được quẻ tốt hay là quẻ xấu thế?
Chậc chậc chậc....
Triệu Ngọc hơi thất vọng, nếu hắn thật sự có hệ thống gì đó, sợ rằng cũng chỉ là một hệ thống tầm thường nhất đi?
Hắn muốn nếm lại mùi vị của thuốc lá thì bất tri bất giác phát hiện vừa rồi trong lúc ho khan không kềm được, vô tình dụi tắt luôn điếu thuốc.
Ôi!
Hắn tìm tòi trong trí nhớ nguyên chủ một lúc, lại phát hiện tài sản của Triệu Ngọc này cực kỳ ít ỏi, nhà thì ở trong ký túc xá, ăn trong căn tin của cục cảnh sát, tiền gửi vào ngân hàng còn chưa đạt được bốn con số.
Nhìn tình huống trước mắt, nguồn kinh tế duy nhất bây giờ của hắn chỉ có số tiền lương ít ỏi đi làm cảnh sát.
Thảm!
Lúc trước khi Triệu Ngọc hắn còn tung hoành trong giang hồ, ngày nào cũng được ăn sơn hào hải vị, bào ngư vi cá, tuy không ở trong biệt thự lộng lẫy nhưng vẫn thường có những cô em nóng bỏng chạy đến, cuộc sống hàng ngày có thể dùng mấy từ: vui vẻ thoải mái để hình dung.
So sánh ra, có vẻ nghề nghiệp lúc đầu của hắn có đãi ngộ tốt hơn một chút nhưng mà ngày nào cũng phải chém chém giết giết, mức độ nguy hiểm cao hơn làm cảnh sát nhiều. Hơn nữa nghề này có rất nhiều kẻ tiểu nhân, sơ sẩy chút là mất mạng như chơi, hắn chính là một ví dụ sống đây!.
Triệu Ngọc nhìn lại những hồi ức trong đầu, chợt phát hiện thế giới này chẳng khác mấy so với thế giới cũ của hắn, thay đổi duy nhất chính là: trong thành phố cùng tên này, không có những người, những nơi mà hắn từng biết, những bang hội mà hắn quen thuộc, lại càng không có đám anh em chí cốt của hắn.
Có điều, dù có đi chăng nữa, những người đó cũng sẽ không nhận ra Triệu Ngọc, bởi vì bây giờ hắn ta là… cảnh sát!
Ôi!
Không nghĩ nữa!
Triệu Ngọc chuyển tầm mắt về trước, chỗ này cách Khu đèn đỏ nổi tiếng không xa, hay cứ đi tìm vui trước, chơi cho thoải mái đã rồi tính sau vậy!
Tới khi xe dừng hẳn, Triệu Ngọc tiện tay cất luôn cả bao thuốc lá và bật lửa của tài xế taxi vào túi. Nhìn thấy trên đồng hồ tính tiền ghi 29 đồng, hắn móc thẳng thẻ cảnh sát ra: “Tổ Trọng Án đang phá án, cảm ơn anh đã phối hợp!” Triệu Ngọc sầm mặt nói: “Tôi đã nhớ biển số xe của anh, anh cứ chờ nhận bằng khen đi!”
Nói xong, không thèm để ý đến tài xế vẫn còn đang ngơ ngác, hắn mở cửa xe nghênh ngang rời đi.
Trong trí nhớ, thì ra Triệu Ngọc là một thanh niên rất ngoan ngoãn, chưa từng đến những nơi phong hoa tuyết nguyệt để giải tỏa. Nhưng bây giờ trong cơ thể này lại là một Triệu Ngọc già đời, hắn hiểu rất rõ những điều thú vị ở nơi này, vì vậy hắn không đi vào từ cửa chính.
Hắn quẹo vào một ngõ bí mật, không bao lâu liền thấy có một cánh cửa sắt nhỏ, bên cạnh là một nhóm thanh niên cả nam lẫn nữ đang đứng xếp hàng.
Tuy rằng cánh cửa nhỏ này đã hơi cũ nát nhưng phía sau nó lại là một nơi vô cùng xa hoa.
Triệu Ngọc không có tâm trạng đi xếp hàng như người ta, hắn tiến thẳng đến cánh cửa.
Trước cửa có một người nhân viên đeo khuyên mũi, cao lớn vạm vỡ cản hắn lại: “Tiên sinh, quán bar chỗ chúng tôi chỉ dành cho hội viên, anh có thẻ hội viên không?”
“Cút!”
Triệu Ngọc lớn giọng mắng, thậm chí còn văng cả nước bọt lên mặt đối phương. Hắn đẩy tên kia ra, rồi nghênh ngang đi vào.
Triệu Ngọc biết rất rõ nơi này, quy củ hoàn toàn không là gì với hắn. Tuy rằng nhân viên đeo khuyên mũi vừa rồi có vóc người khá vạm vỡ nhưng hắn ta lại không biết rõ thân phận của Triệu Ngọc, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ ngang ngược này biến mất trước mắt mình.
Nơi đây quả nhiên là một quán bar tư nhân cực kỳ xa hoa sôi động, có vô số nam nữ quần áo lòe loẹt diêm dúa đang điên cuồng nhảy nhót trên sàn.
Triệu Ngọc biết, những quán bar như thế này thường không phải do một người mở ra, mà là do một số tập đoàn có năng lực mạnh mẽ thâu tóm. Từ cơ sở vật chất cho đến hình thức kinh doanh đều do họ toàn quyền quết định. Trước đây khi còn ở trong giang hồ, Triệu Ngọc cũng từng bảo kê cho khá nhiều tụ điểm, có thể nói là khá quen thuộc với những kiểu như thế này.
Hắn biết rõ, ở trong hộp đêm có một số căn phòng ngầm đang tiến hành không ít hoạt động phi pháp. Nếu muốn bắt tội phạm thì quả thật vô cùng đơn giản.
Có điều, hôm nay hắn tới đây để tìm thú vui, hắn chỉ muốn giải quyết đám hormone sinh dục đang ứ đọng trong cơ thể mình. Nhìn quanh một vòng, hắn nhanh chóng tìm được một mục tiêu.
Trước quấy bar có một cô gái khá xinh xắn đang nằm úp sấp. Cô ta mặc một bộ âu phục đen phối trắng, thân thể đẫy đà, gương mặt cực kỳ mê người.
Hai gò má hồng hồng, trước mặt cô ta còn có mấy chiếc ly rỗng tuếch chân cao, hiển nhiên đã uống không ít.
Những cô gái như vậy thường bắt chuyện khá dễ, Triệu Ngọc âm thầm vui vẻ, cảm thấy có lẽ hôm nay mình đã gặp may rồi.
“Người đẹp, một mình sao?” Triệu Ngọc còn chưa ngồi vững đã dùng câu nói kinh điển khi tán gái: “Có muốn uống thêm một ly không? Tôi biết một phương pháp pha rượu khiến người ta cực kỳ yêu thích, cô có muốn thử một chút không?”
Cô gái dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn Triệu Ngọc, ợ một cái, cười nói: “Anh chàng đẹp trai, phần mở màn out rồi! Ha ha... Chị đây không phải là một cô gái thanh thuần, không chơi đùa tình cảm đâu!”
À...
Cô gái này vừa nói mấy câu, Triệu Ngọc đã hiểu, xem ra người này cũng chẳng phải là “gái nhà lành”, càng không phải là thiếu nữ đàng hoàng gì.
Triệu Ngọc vốn định tìm những cô gái thanh thuần để “hưởng chùa” chứ chưa có suy nghĩ sẽ phải móc tiền túi.
Hắn định thay đổi mục tiêu nhưng lại cảm thấy rất không cam tâm, cô gái này quá xuất sắc, nhìn xung quanh chẳng ai có thể mê người hơn cô ta, hơn nữa, đa số những người khác đều đã có đôi có cặp, đến gần sẽ gặp phiền phức.
Ôi!
Triệu Ngọc quyết tâm liều một phen, thầm nghĩ, xem như tiêu tốn chút tiền lẻ vậy! Quan trọng thoải mái là được! Xem như là chúc mừng mình xuyên không đến nơi này đi!
Nghĩ vậy, hắn bèn trở lại bên cạnh cô gái kia, tiếp tục trêu chọc: “Người đẹp, không biết một đêm yêu thương với em giá bao nhiêu vậy?”
“Hừ!” Cô gái kia hừ lạnh, thoải mái vươn ba ngón tay: “Tình yêu chân thành vô giá, qua đêm ba ngàn! Ngoài ra, tôi không theo anh về nhà, cũng không đi khách sạn mì ăn liền, ít nhất cũng phải tới khách sạn bốn sao!”
“Con bà nó chứ!” Triệu Ngọc vỗ bàn: “Đây không phải ăn cướp sao? Ba ngàn? Khách sạn bốn sao? Tôi nhổ vào... tôi hỏi cô... có thể giảm giá chút được không?”
“Anh chàng đẹp trai, nhìn ra anh cũng là người trong nghề!” Cô gái kia đến mí mắt cũng lười nâng: “Anh nên hiểu, giá của tôi không bao giờ giảm xuống! Thoải mái một chút, tôi còn có thể nhanh chóng đi với anh, còn không chơi nổi thì cút sang một bên đi, đừng ở đây lãng phí thời gian của tôi!”
“Ông đây... nhổ vào!”
Triệu Ngọc dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, phát hiện toàn bộ tiền trong người nguyên chủ cộng với tiền gửi ngân hàng cũng không đủ để tới một khách sạn bốn sao. Hắn hung hăng trừng mắt với người phụ nữ kia: “Được, tôi lựa chọn…đứng qua một bên đấy!”
Có thể là bọn họ nói quá lớn, Triệu Ngọc vừa đi, một tên mặc tây trang hàng hiệu liền cầm một xấp tiền mặt ngồi vào vị trí vừa rồi của Triệu Ngọc.
“Đi thôi, em gái!” Tên kia nhai kẹo cao su, vỗ tiền vào người cô ta nói: “Anh đây cũng không phải thiếu tiền, đêm nay tới Shangri-La đại chiến ba trăm hiệp được không?
Người phụ nữ vừa thấy xấp tiền, đôi mắt vốn đang mơ màng liền nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ sáng ngời rực rỡ. Cô ta giả vờ thẹn thùng gật gật đầu, không chút do dự đi theo người đàn ông có tiền kia.
Trước khi đi, ngay cả một cái liếc mắt cô ta cũng không thèm cho Triệu Ngọc. Triệu Ngọc nhìn cảnh tượng trước mắt, siết chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn về phía đôi nam nữ đang rời đi, trong lòng thầm nói: Cũng chỉ là một người phụ nữ hám lợi mà thôi, chẳng có gì đáng lưu luyến hết!
Chẳng ngờ, lúc Triệu Ngọc còn đang trừng mắt nhìn, bỗng thấy được một bóng người bên cạnh quầy bar.
Người này mặc áo gió màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, hắn cố cúi đầu xuống rất thấp, cổ áo kéo lên thật cao, thậm chí che luôn cả nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đen.
Đôi mắt hắn chẳng hề rời khỏi người phụ nữ hám lợi vừa rời đi kia, giờ cô ta đi rồi, hắn ta vẫn nhìn chằm chằm chằm không chớp mắt,giống như nơi đó có gì hấp dẫn lắm vậy.
Bởi vì cô gái xinh đẹp kia bỏ đi từ sau lưng Triệu Ngọc, cho nên hắn ta và Triệu Ngọc vừa lúc nhìn thấy nhau.
“Nhìn cái gì?”
Triệu Ngọc còn nghĩ có lẽ hắn ta đang giễu cợt mình, vọt thẳng tới trước mặt hắn giơ ngón giữa lên.
Dường như hắn ta bị dọa đến mức run rẩy, hoảng sợ nhanh chóng rời khỏi quầy bar, chớp mắt đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Triệu Ngọc uống một ly cocktail, vừa định thêm một chén nữa cho đỡ thèm, trong đầu đột nhiên nhớ lại một chuyện rất quan trọng!
Con bà nó!
Người đàn ông mặc áo khoác vừa rồi, không phải là... tên tội phạm kia đó chứ?