Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại

Chương 24

“Vị đội mũ đột nhiên dừng bước,

“Bịch”

Tiếp theo y đem quan tài đặt trên mặt đất, quay lại nói với tộc nhân đằng sau

“Dừng lại!”

“Bịch bịch”

Tộc nhân vội dừng chân lại, nhưng cũng không có đặt quan tài xuống đất như tộc trưởng, mà đưa mắt nhìn sau, lại nhìn sang tộc trưởng, Bọn họ không mở miệng hỏi, nhưng nghi hoặc trong mắt không ngừng hoang mang.

“Tu luyện!”

Hồi lâu, vị đội mũ mặt không đổi sắc nhìn những tộc nhân nói. Vừa dứt lời, không đợi cho đám tộc nhân phản ứng, y nhẹ nhàng đem Soviet từ trên vai đặt xuống – âu cũng là chuyện hiếm thấy, tiếp theo đá văng nấp quan tài, đặt Soviet vào trong đó. Làm xong mọi chuyện, nhìn lại đám tộc nhân đang lộn xộn còn chưa vào vị trí, y lại gào lên, ngữ khí hơi nặng nề – “Ta không muốn nhắc lại lần thứ hai!”

“Bịch bịch bịch bịch!”

Vừa dứt lời, nhiền tộc nhân mau chóng phân tán ra, cẩn thận đem quan tài đặt xuống đất, bắt đầu tu luyện.

Có thể thấy mấy ngày nay thái độ của vị đội mũ đã tốt hơn bình thường, làm cho lá gan của bọn họ to lên một chút. Nhưng đến cuối cùng, y vẫn là tộc trưởng, mà đã là tộc trưởng thì trong mọi trường hợp luôn luôn đúng.

Tộc trưởng nói phải trở về sào huyện thì liền trở về sào huyện, tộc trưởng đang đi được một nửa đột nhiên dừng lại để tu luyện thì phải dừng lại tu luyện, tất nhiên có đạo lý của tộc trưởng. Tộc trưởng nói nặt trăng méo, bọn họ nhìn ra tròn thì tức là mắt của bọn họ có vấn đề. Nhiều tộc nhân đã nghĩ như vậy, cảm thấy tâm tình đột nhiên thả lỏng ra, thậm chí có người còn đang nghiêm túc suy nghĩ rốt cuộc tại sao mặt trăng không méo mà lại đi tròn.

Đương nhiên trong chuyện này không bao gồm Tiểu Nhất. Tiểu Nhất giống như những tộc nhân khác, cũng cẩn thận đặt quan tài xuống, bất quá y nhìn vị đội mũ nửa ngày vẫn không dám tiến lên hỏi, mặc dù trong lòng hết sức bi thương. Nữ nhân Mi Thi tộc vốn dĩ hôm nay đã có thể thấy mặt rồi, kết quả là dừng lại thì ngày mai có khi cũng chẳng thấy nữa. Nghĩ như vậy, bắt đầu cảm thấy bứt rứt mà xoay đi xoay lại.

Lẽ dĩ nhiên là trong một đám người đang hành động như nhau trong cùng một lúc, ngươi đương nhiên bị lọt thỏm coi như không tồn tại.

Thì là vị đội mũ không có chú ý đến ngươi.

Trên mặt y không biểu lộ ra bất cứ biểu tình nào, bên trong cảm thấy hài lòng khi những ánh mắt của tộc nhân tốt cuộc cũng ngoan ngoãn tu luyện mà không dừng trên người y nữa. Kì thực, y đột nhiên gọi đám tộc nhân dừng lại để tu luyện, không phải đột nhiên hắn cảm nhận được ánh sáng mặt trăng hôm nay đặc biệt, hoặc là nhận biết được hôm nay vừa lu luyện sẽ có sự kiện gì xảy ra. Mà đơn giản chỉ là, gánh Soviet trên vai, y cảm nhận được Soviet đang tu luyện. Với Mị Thi tộc bọn họ, trong quá trình tu luyện nếu như vạn bất đắc dị bị phá hoại, nhiều nhất là bế quan tu luyện điều chỉnh hai ngày, hoặc coi như hôm nay tu luyện không thành công.

Nhưng Soviet thì khác, hắn là sinh vật yếu ớt, tuy rằng có thể nướng thịt làm lửa này nọ, nhưng mà bản chất vẫn là một sinh vật yếu ớt, hơn nữa y nhìn hắn càng ngày càng thấy vừa mắt, y không muốn hắn vì bất cứ lý do gì mà biến mất. Tuổi thọ của y rất dài, trong khi những đồ vật xung quanh y thường tồn tại ngắn ngủi, cho nên y hi vọng rằng, sủng vật của y có thể ở bên cạnh y lâu hơn một chút.

Loại ý nghĩ này thật sự mang chút sầu não, nhưng mà vị đội mũ cũng không có nghĩ đến cảm giác này, y chỉ là tự nhiên đưa ra quyết định, sau đó liền làm ngay, còn với bọn tộc nhân, tại sao bắt bọn họ tu luyện cùng, chỉ là bởi y cảm thấy giải thích cho bọn chunng1 hiểu thì quá ư là lãng phí khí lực.

Đương nhiên, bất kể như thế nào, thì đám tộc nhân vẫn chăm chỉ tu luyện. Mà sủng vật của y cũng đang tu luyện.

Tu luyện thì sẽ trở nên mạnh mẽ. Đó là chân lý. Vị đội mũ hiếm khi nhu hòa nhìn Soviet nhắm mắt tu luyện dưới ánh trăng. Khóe miệng y nứt ra, tràn đầy sung sướng.

Tu luyện tu luyện, sẽ trở nên mạnh mẽ một chút, mỗi lần dùng lực với hắn, y cũng có thể thoải mái một chút, không cần phải khắc chế đều chỉnh lực đạo để tránh làm tổn thương hắn.

Hơn nữa, tu luyện như thế này sủng vật của y sẽ không đột nhiên biến mắt. Chí ít cũng ở với y một thời gian. Aiiiii…

Điều cuối cùng, chẳng hiểu tại sao, niềm vui sướng trong y hôm nay là nhân lên gấp hai lần, đó là khi hắn cảm thấy bọn tộc nhân hôm nay đột nhiên đáng yêu đến lạ.

Nếu như chuyện này Soviet biết rồi, không biết hắn sẽ có biểu tình gì. Chỉ là lúc này, hắn còn đang chìm đắm vào chuyện tu luyện. Nhưng mà cả hắn lẫn việc đội mũ không biết rằng, cái chuyện vị đội mũ ra lệnh dừng lại cho Soviet thoải mái tu luyện, trì hoãn việc trở lại sào huyệt, vô tình lại dẫn đến một chuyện phát sinh.

Cái này gọi là hiệu ứng bươm bướm. Đại khái là như vậy.

Cách nơi bọn họ đứng, có rất nhiều ngọn núi, trong đó có một ngọn núi cao nhất. Trên ngọn núi đó, cây cối mọc không rậm rạp lắm, phong cảnh cũng ở mức bình thường. Nhưng mà ngọn núi này lại rất nổi danh, không phải vì nó cao, mà bởi vì trên núi có một toàn quan đạo, nói là quan đạo nhưng lại chiếm diện tích khoảng mấy trăm dặm, kiến trúc cũng không cao, toàn bộ là những lầu ốc hai tầng, thậm chí lầu ốc cũng xây dựng cách nhau không có dày đặc, cho nên quan đạo thì rộng, mà lầu ốc chỉ có khoảng gần hai trăm tòa. Mỗi một gian phòng trong đó, chứa được mấy người. Như vậy xem ra, tòa quan đạo này cũng không náo nhiệt mấy, thậm chí bởi vì có hơi rộng rãi mà đâm ra vắng vẻ.

Tuy vậy, đây vẫn là tòa quan đạo nổi danh nhất. Tên của quan đạo này cũng không lọt tai mấy – Sùng mao phái. Nếu ngươi không biết mà lần đầu nghe đến tên gọi này, sẽ lên tiếng mắng người rằng đây là cái tên quái quỷ gì. Nhưng sau khi biết rõ nội tình, ngươi nghe xong tên gọi này, mặc kệ lúc trước đã có phản ứng ra sao, lần này sẽ đặc biệt nghiêm nghị mà kính trọng. Bởi vì nó có đủ tư cách để gọi như vậy.

Sùng mao phái đã tồn tại hơn trăm năm nay, Nhiều năm qua, thiên đổi địa dời nhưng luôn khiến cho ngươi chân chính mà sùng kính, bởi vì những đời chức trách cai quản, bắt đầu từ đời thứ nhất, bọn họ đã biết trừ ma diệt yêu, bắt kể là yêu quái gì, bất kể yêu quái có yêu lực thâm sâu ra sao, chỉ cần bọn họ nhìn thấy, dù có nguy hiểm đến tín mạng, bọn họ cũng không nương tay.

Hiện tại trong khắp thiên hạ, người cùng yêu tồn tại cùng nhau. Yêu ma có một loại phương pháp tu luyện, khiến cho số lượng của chúng dù là ít nhưng đang sắp sỉ ngang bằng loài người, là bởi trong yêu quốc đang tồn tại truyền thuyết, hút nhân khí càng nhiều, thì khoảng cách biến hình từ yêu thành người ngày càng ngắn.

Người người trong thiên hạ đều cảm thấy bất an. Nhưng chính bởi có sự tồn tại của Sùng mao phái, mới có thể trấn an cho nhân loại, khiến nhân loại bình an mà sinh tồn, khiến cho yêu ma quỷ quái liên tục bị đánh lui, phải rút đến nơi hoang sơ trong rừng rậm mà trú ẩn, không dám bước sang địa phẩn loài người sinh sống nửa bước. Nếu như không có Sùng mao phái, đây có lẽ đã trở thành yêu quốc.

Đương nhiên đổi lại vinh danh cũng là không ít mất mát, Sùng mao phái trải qua bao nhiêu đời giáo phái, đã từng có trên vạn đạo sĩ, nhưng thời gian trôi qua, chỉ còn lại có hơn ngàn người.

Nhưng mà, từ xưa đến nay, đạo sĩ vẫn luôn duy trì quyết tâm, dù cho chỉ còn một người cuối cùng, chỉ cần gặp được yêu ma đều phải diệt trừ.

Mà Sùng ma phái có một đạo quy nhất định phải tuân thủ, chín là hết thảy những đệ tử tròn mười sáu tuổi đều phải xuất quan rèn luyện, nếu như không diệt trừ đủ trăm loại yêu ma, nhất định không được trở về quan đạo.

Đệ tử lần này xuất quan rất ít, chỉ có hai mươi người, thế nhưng đạo quy là đạo quy, một chút cũng không được lơ là.

Mười hai ngày trước.

Tại tầng của một lầu ốc, hai mươi nam nữ đệ tử tròn mười sáu tuổi đều chỉnh tề quần áo, quỳ trên mặt đất, ánh mắt thỉnh thoảng lại khẩn trương nhìn lên vị đạo trưởng niên kỉ sấp sỉ bốn mươi.

Đạo trưởng làm như không nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, chậm rãi rút ra mấy tờ giấy trắng từ trong một ống trúc đã bạc màu sơn, sau đó chậm rãi trải phẳng ra, lại chậm rãi nhìn qua một lượt hai mươi người mới mở miệng đọc

“Trương Tiểu Bằng, lên núi!”

“Vâng”

Một đệ tử nhỏ người nén mừng rỡ đáp lại một tiếng, gập người quỳ lại tiếp nhận mảnh giấy trang91 từ đạo trưởng, sau đó đứng lên, nhìn thẳng đạo trưởng nói

“Sư phụ, nhất định không tới một năm, ta sẻ thành công mà trở về!”

“Được! Có chí khí!”

Đạo trưởng cười cười, ra hiệu cho hắn lui ra.

“Trương Lâm, lên núi!”

“Vâng!”



Thiếu niên khác hoặc là kinh hỉ, hoặc là ủ rũ tiếp nhận tờ giấy trên tay đạo trưởng, tiếp theo chậm rãi thối lui. Mặc kệ biểu tình của đám thiếu niên ra sao, đạo trưởng vẫn luôn giữa một nét bình tĩnh trầm lặng. Cho đến khi rút ra tờ giấy cuối cùng trong ống trúc, mở ra nhìn nhìn đích danh tự ghi trên mảnh giấy, đột nhiên vị đạo trưởng nhịn không được nhíu mày lại. Hồi lâu sau, không nhịn được liền thở dài một cái.

“Lâm Cô, vào rừng!”

“Vâng, sư phụ!”

Thiếu niên nọ thanh thúy đáp một tiếng, ngẩng đầu nhìn đạo trưởng, khóe miệng nhẹ nhàng mỉm cười, vô cùng mừng rỡ mà đáp lại. Nụ cười kia hiện ra là rộ lên hai núm đồng tiền, có chút trẻ con, dù trên người mặc đạo bào nghiêm trang, nhưng nhìn sao cũng thấy chỉ mới có mười hai mười ba tuổi.

“Lâm Cô! Ngươi cũng biết rừng sâu là địa phương nào?”

Đạo trưởng nhìn bộ dáng vui vẻ của Lâm Cô, nhịn không được lắm miệng hỏi hắn một câu.

“Thưa sư phụ, con biết! Trước đây sư phụ có nói qua, đó là nơi Mị Thi thường qua lại. Nhưng cái gọi là thường thường thì nhiều nhất cũng một hai năm mới qua lại một lần! Trừ Mị Thi ra, trong đó nhiều nhất là một hai loài tiểu yêu cấp bậc thấp, đệ tử tin tưởng với đạo pháp của mình, nhất định có thể đánh thắng!”

Lâm Cô nói một hơi, trong mắt tràn đầy tự tin.

Tự tin ấy, cũng không phảo vô duyên vô cớ mà có, bởi lẽ trong số hai mươi đệ tử rời đi hôm nay, đạo pháp của hắn là tốt nhất.

“…”

Đạo trưởng muốn nói cái gì đó, nhưng rồi lại thôi.

“Ngọc không lau không sáng”, thiếu niên trướng mắt xem ra khó nén tự kiêu. Đạo trưởng trong lòng hơi chùng xuống, coi như là tính khí thiếu niên ngông cuồng một chút, nghĩ đến việc đây là đệ tử mình yêu quý nhất, chung quy cũng có chút ưu ái.

“Lâm Cô đến! Sư phụ có vài thứ cho ngươi!”

“Vân sư phụ!”

Lâm Cô vâng dạ tiến đến…
Bình Luận (0)
Comment