10
Nhân gian lại qua mười năm.
Ta trà trộn ở vùng Tiền Đường, nghe được rất nhiều chuyện xưa.
Mẫu thân của Huyên lệnh Lâm An lâm bệnh, cụ bà qua đời, hưởng thọ sáu mươi tuổi.
Ai ai cũng nói cụ bà là người có phúc. Bà ấy họ Triệu, vốn là thiên kim tiểu thư của nhà Giang Can Phó Đài.
Thuở nhỏ được nuông chiều từ bé, năm mười lăm tuổi trong nhà đính ước cho bà ấy một cọc hôn sự.
Người đời đều nói vị hôn phu kia của bà ấy xuất thân thế gia, trúng thám hoa lang, là người khiêm tốn có dung mạo khôi ngô.
Vị hôn phu làm quan trong kinh thành, năm bà ấy mười bảy tuổi vốn là sẽ phải tới cửa nghị thân.
Kết quả là bất ngờ tang phụ, giữ đạo hiếu ba năm.
Trên thực tế Triệu tiểu thư chỉ chờ một năm thì vị hôn phu bỗng viết một lá thư nói thẳng rằng sẽ vì phụ thân giữ đạo hiếu, sợ làm trễ nải thời gian quý báu của bà ấy nên muốn hủy bỏ hôn ước, mời tiểu thư chọn rể hiền khác để gả.
Bởi vì lá thư này mà Phó Đài đại nhân thẹn quá hóa giận, từ đó cắt đứt liên lạc với nhà bạn cũ, không còn qua lại.
Một năm sau vị hôn phu kia lại bởi vì bị người trong nhà mà bị liên lụy tới vụ án tham ô quan lương, bị tịch thu tài sản chém đầu thị chúng.
Sau một hồi kinh ngạc thì Triệu tiểu thư chỉ thấy vô cùng may mắn.
Sau này bà ấy gả tới vùng Lâm An không quá xa nhà, phu quân cũng là người trẻ tuổi có tài, thương yêu che chở bà ấy cả đời.
Lại sau nữa con trai bà ấy thành Huyện lệnh, mẹ hiền con hiếu, con cháu đầy nhà.
....
Tiền Đường nhiều thuyền hoa, cũng có nhiều tửu phường, buổi tối ở nơi đây vô cùng náo nhiệt.
Ta bắt đầu mê luyến rượu của nhân gian. Có lẽ là đã mất tu vi nên uống rượu xong sẽ có hơi men âm ỉ.
Sau đó ta ngồi ở tửu phường nhìn thấy một bà lão đi ngang qua đường.
Bà ấy đã rất già.
Nhưng ta vẫn lập tức nhận ra đó là Thu Thực tỷ tỷ.
Sau khi nhà họ Thẩm xét nhà, nô bộc trong phủ như tỷ ấy và Sương Nhi đều bị phân phát.
Thu Thực run rẩy chống gậy, trong tay cầm một cái giỏ, còn dắt một đứa bé.
Có thể tỷ ấy trải qua tháng ngày không tốt lắm, quần áo của hai bà cháu đều rách tả tơi.
Ta đuổi kịp tỷ ấy, đứng trước mấy gian phòng rách rưới ở ngoài thành, gõ cửa xin nước.
Tỷ ấy mở cửa mời ta vào nhà, ở dưới ngọn đèn mờ tối, tỷ ấy tỉ mỉ xem xét rồi nói với ta: "Cô nương, dung mạo của ngươi rất giống một người quen của ta."
Ta chỉ nhìn tỷ ấy rồi cười, không nói gì thêm.
Dường như tỷ ấy sợ ta không tin, run rẩy đứng lên lấy một bức họa từ trong phòng ra.
Cuộn tranh đã ố vàng, tỷ ấy từ từ mở ra, đó là một bức "Nguyệt trung tiên nữ tham loan đồ".
Quả nhiên, tiên tử trong bức họa có dung mạo giống hệt ta.
Chữ viết quen thuộc ở phần kí tên, không có gì ngoài tên của Thẩm Thất Lang và bốn chữ Đạo Mai tiên tử.
Thu Thực bùi ngùi nói với ta: "Đừng nhìn bà lão này nghèo thế thôi, thời còn trẻ ta là nha hoàn của một nhà cao cửa rộng đấy. Công tử mà ta hầu hạ tốt lắm, ta chưa từng thấy người nào nhân từ như vậy, khiếm tốn hữu lễ, cũng chưa từng coi khinh người làm trong phủ, nếu gặp phải khó khăn đi cầu xin ngài ấy thì có thể giúp ngài ấy cũng không chối từ."
"Công tử là quan, sau này lại bị liên lụy tới án kiện của người nhà nên bị xét nhà, ôi..."
Thu Thực run tay muốn cuộn tranh lại.
"Về sau ta tới lao ngục thăm ngài ấy, ngươi biết cô nương trong tranh này tên là gì không? Nàng tên là Niên Niên, công tử thích nàng."
"Trước khi xét nhà nàng đã không thấy tăm hơi, ngài ấy tìm nàng rất lâu nhưng lại chẳng tìm được, sau này lại chết trong lao ngục...Trước khi chết thực ra ngài ấy còn muốn nhìn thấy nàng một mặt, Niên Niên không có tới, công tử nói với ta, ngài ấy không trách nàng."
Ta cúi đầu uống nước, đứa trẻ bên cạnh duỗi bàn tay bẩn thỉu ra chạm vào đôi mắt của ta, cậu nhóc nói: "Tỷ tỷ, sao ngươi lại khóc?"
Sông dài mười dặm, thuyền hoa như tranh, có hoa nương đang đàn tỳ bà, hát hoa mai dẫn, giọng ca loáng thoáng quẩn quanh---
Hoa mai nhất lộng sầu, ánh nguyệt ưu, triều hà tú.
Uống ngọc lộ u hương, muốn che lại lộ, đưa tình xấu hổ.
Hoa mai nhị lộng rơi nước mắt, tường vân du, thanh điểu dò...