Cuồng Vọng

Chương 11

Chuyển ngữ: Mic

Trình Vọng và Ân Chi Dao xuống xe ở trạm gần đó, đi qua phía đối diện, một lần nữa lên xe bus quay về, mất thời gian hơn hai lần ngày thường, cuối cùng về tới nhà.

Trong lòng Ân Chi Dao áy náy, thấy mình làm lỡ thời gian của Trình Vọng cho nên vẫn luôn ủ rũ không nói.

Trình Vọng trái lại không hề để tâm, tận chức tẫn trách tiễn cô về tận cửa nhà: “Vào đi, ngủ sớm một chút, đừng thức khuya.”

“Ngủ ngon.”

Ân Chi Dao chăm chú nhìn theo bóng lưng anh hồi lâu.

Bên cạnh truyền tới âm thanh Kiều Chính Dương “chậc chậc chậc”: “Phụ nữ quả nhiên đều là móng heo(1), biết một chân đạp hai thuyền nhỉ.”

(1)Ngôn ngữ mạng, ý chỉ người lăng nhăng hay thay lòng

Ân Chi Dao giật mình, quay đầu trông thấy Kiều Chính Dương đang tựa vào bên tường rào, nửa cười nửa không.

“Ai chân đạp hai thuyền!”

“Người con trai hôm trước đưa canh gà cho mày, là một thuyền; bạn tốt Trình Vọng của tao, là thuyền thứ hai.” Kiều Chính Dương đếm đầu ngón tay tính toán: “Mày được đó, tao còn nói để Trình Vọng “truyền chiêu” cho mày, dè đâu mày mới là tay lão luyện.”

“Là bài tập về nhà quá ít hay là cuộc sống lớp mười hai rảnh rỗi quá.” Ân Chi Dao mạnh mẽ đụng anh một cái: “Hạng nhất đếm ngược trong khối mà còn ở đây quản chuyện của tôi á.”

“Nè, con nhỏ này mày ăn cái gì mà lớn vậy! Sức mạnh dữ!”

Đụng có một cái mà suýt nữa nội thương luôn.

Ân Chi Dao khinh thường nhìn anh: “Gà cay (2).”

(2) Ngôn ngữ mạng, phát âm gần giống với “rác rưởi”

“Đứa nhất từ dưới đếm lên như mày còn nói tao gà cay.”

“Tránh ra, quỷ đáng ghét.”

Kiều Chính Dương nhìn cô rầm rầm đi lên lầu, trong lòng ít nhiều có cảm giác là lạ.

Cô và Trình Vọng cũng chỉ ở chung chưa tới mấy ngày, nhưng giữa hai người lại như anh em ruột, đối với anh lại chưa bao giờ có sắc mặt tốt.

Hiển nhiên, Kiều Chính Dương cũng chẳng ham hố gì cô bày ra sắc mặt tốt, vì anh vốn không thích em gái, cũng không cần em gái.

Nhưng mà ấy mà….có so sánh mới có tổn thương.

Kiều Chính Dương xoa xoa mũi, tâm tình không tốt cho lắm.

Buổi tối, Ân Chi Dao vì chuyện mời phụ huynh mà phát rầu, không dám nói với Tô Văn Nhuế, chỉ có thể thấp thỏm nhắn tin cho anh trai thối.

“Ca ca ca ca ca!” (Anh anh anh anh anh ơi)

“Biến thành gà đi, cục ta cục tác cái gì.”

“Anh ơi, ngày mai anh đến trường một lát được không?”

“Tại sao?”

Ân Chi Dao nhíu mày, do dự nói: “Giáo viên tiếng Anh nói cô ấy muốn gặp anh.”

“Gặp anh?”

Ân Chi Dao cố không nổi da gà, nũng nịu: “Ừm, cô ấy nghe nói anh trai em là người anh tốt nhất thế giới, cho nên muốn mời anh trai tốt nhất ấy tới trường uống trà đàm đạo, bàn luận làm thế nào chăm sóc thân thể và sức khỏe trẻ vị thành niên.”

Âm thanh càng lúc càng nhỏ, không chút hơi sức.

Tạ Uyên vạch trần màn kịch của cô nhóc, cạn lời nói: “Cho nên chính là mời phụ huynh?”

“Ở một trình độ nhất định có thể nói là vậy.”

Tạ Uyên không cảm xúc nói: “Kêu mẹ em đi đi.”

Ân Chi Dao bò lên giường, liên tục khẩn cầu: “Xin anh mà, thật sự khẩn cầu luôn á! Em bít đường mới tìm anh. Anh trai thối, anh trai thối tốt nhất thế giới.”

“Anh lớn hơn em không bao nhiêu, giáo viên của em sao chịu để yên, nói không chừng ngay cả anh cũng mắng.”

“Anh ăn mặc chín chắn chút, đội mũ lên, tối nay thức cả đêm, đừng cạo râu, nhìn sẽ giống một người đàn ông trung niên!”

“Anh còn phải vì giúp em chuyện mời phụ huynh mà phải cả đêm không ngủ, anh nợ em chắc?”

“Ây, anh trai thối, cầu xin đó.” Ân Chi Dao nằm bò trên giường đầu cúi rạp: “Em quỳ gối cầu anh.”

Dù Tạ Uyên vẫn không trả lời chính xác nhưng cũng không từ chối, chỉ nói sẽ suy nghĩ một chút.

Lấy mức độ thông hiểu anh của Ân Chi Dao, chuyện này coi như ổn thỏa.

Anh trai thối mặc dù chỉ lớn hơn cô vài tuổi nhưng là một người khá đáng tin, chỉ cần là chuyện anh không từ chối rõ ràng thì hơn phân nửa chính là đồng ý.

Ân Chi Dao an tâm đi ngủ.

Hôm sau, Tạ Uyên mặc bộ quần áo chín chắn, đội nón để có thể giấu đi nửa khuôn mặt, tới Nam Thành Nhất Trung.

Bảo vệ chặn anh lại, hỏi tình hình.

Tạ Uyên báo khối lớp của Ân Chi Dao và tên giáo viên chủ nhiệm, nói là vì giáo viên muốn gặp phụ huynh. Bảo vệ không hoài nghi, bảo anh đăng ký thông tin rồi để anh đi vào.

Nam thành Nhất Trung nằm ở trung tâm thành phố, không có không gian để mở rộng, vì vậy trường rất nhỏ.

Vừa bước vào trường là sân thể dục hình vòng cung, hai bên là con đường xanh màu cỏ, ngang qua cây ngô đồng xanh tươi rậm rạp, đối diện là dãy lầu phòng học kiến trúc tam giác. Tòa lầu ba mặt hình cung, chính giữa là cửa sổ kính, kiểu khu làm việc.

Tạ Uyên không đi thẳng tới văn phòng mà đến lớp học của Ân Chi Dao, chuẩn bị gọi cô nhóc rồi hai người cùng tới văn phòng.

Đúng lúc đó, di động trong tay nhận được tin nhắn từ “em gái ki ki”: “Anh, em đang ở hành lang lầu ba chờ anh nè, anh tới chưa?”

Tạ Uyên lười đáp lại cô, đi thẳng tới hành lang lầu ba.

Ân Chi Dao buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục màu xanh trắng sạch sẽ, nằm bò bên bệ cửa sổ, mong ngóng nhìn dưới lầu, tâm trạng dường như rất lo âu.

Tạ Uyên từ xa trông thấy cô nhóc, đang định đi qua đó.

Nhưng một giây sau, Trình Vọng ôm bóng rổ từ cửa cầu thang bước lên, vừa vặn đụng phải anh.

Đêm đó trong khu rừng nhỏ tối mò mò nên cũng không thể nào trông rõ mặt mũi, Trình Vọng chỉ cảm thấy vóc dáng anh khá quen thuộc, lại nhìn thấy cánh tay bị bó bột của anh.

“Đứng lại.”

Khoảnh khắc lướt ngang người đó Trình Vọng giữ anh lại: “Anh là………người đêm đó ra tay với bạn của tôi.”

Tạ Uyên dừng bước, nhưng không nhìn anh, bình thản nói: “Sao vậy, còn muốn làm gãy cánh tay khác của tôi?”

“Tôi không có hứng thú với cánh tay kia của anh.” Trình Vọng đi tới trước mặt anh: “Anh tới tìm em gái của Kiều Chính Dương.”

“Cô ấy không phải em gái cậu ta.” Tạ Uyên hơi căng môi, mím lại, từng chữ một nói: “Không – xứng.”

Trình Vọng và anh cách nhau mấy mét, nhưng đã có thể cảm nhận được trên người anh toát lên hơi thở tàn bạo nồng đặc không chút che đậy.

“Xứng hay không xứng có liên quan gì với anh.” Hai tay Trình Vọng đút vào túi, hơi cao giọng: “Anh là ai? Bạn trai?”

Tạ Uyên trầm giọng nói: “Cũng không liên quan gì đến cậu.”

“Hôm nay cô ấy muốn mời phụ huynh.”

Trình Vọng từ trên xuống dưới đánh giá Tạ Uyên, thấy anh mặc áo khoác da kiểu cũ, tóc hơi rối, dưới cằm còn loáng thoáng màu râu xanh đen.

Anh thông minh thế nào, đương nhiên vừa nhìn liền đoán được mục đích Tạ Uyên tới đây: “Xem ra quả thực lớn hơn hôm đó vài tuổi, nhưng anh muốn giả làm phụ huynh em ấy thì vẫn lộ chút non.”

Tạ Uyên một chữ cũng không muốn nghe mấy lời thừa thãi của anh, nhấc chân định đi.

Sau lưng, Trình Vọng không nhanh không chậm nói: “Đây là Nam thành Nhất Trung, là trường trung học số một toàn tỉnh, giáo viên đều không phải ngồi không, mỗi học kỳ đều loại ra hai học sinh vi phạm kỷ luật. Nếu anh thật sự muốn em ấy tốt, đừng làm liều, kêu ba em ấy tới đi.”

Bước chân Tạ Uyên bỗng dừng lại, quay đầu liếc anh.

“Nhìn cái gì.” Trình Vọng hất cằm: “Lại muốn động thủ à?”

Trong mắt Tạ Uyên ẩn chứa sức lực bị căng chặt, giọng nói khàn khàn: “Cô ấy không có ba, tôi chính là ba cô ấy.”

…………

“Chậm quá đi.” Ân Chi Dao nhìn thời gian, sắp tới tiết cuối rồi, sao anh trai thối còn chưa tới.

“Đừng gấp, nói không chừng đã vào cổng rồi.”Dụ Bạch bên cạnh an ủi cô.

Ân Chi Dao móc điện thoại gọi cho Tạ Uyên, vội vã nói: “Nè, anh trai thối, anh đâu rồi, sao còn chưa tới?”

“Cái gì, không tới? Sao anh có thể không tới chứ? Anh đã đồng ý với em rồi mà!”

“Anh không đồng ý, nhưng cũng đâu có từ chối đâu!”

“Tạ Uyên, anh……..chơi em á!”

Dụ Bạch hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Ân Chi Dao cúp điện thoại, mặt như đưa đám nói: “Hết rồi, anh mình nói không tới……”

Dụ Bạch nhíu mày: “Không tới?”

“Rõ ràng trao đổi xong rồi, anh ấy không từ chối chứng tỏ nhất định sẽ tới, sao lại đột nhiên thay đổi vậy chứ trời.”

Ân Chi Dao nghĩ mãi không rõ, năm đó từ khi cô mười hai tuổi vẫn luôn sống cùng Tạ Uyên, nhiều năm như thế, Tạ Uyên chưa bao giờ khiến cô thất vọng.

Tòa lầu hành chính hình cung bên cạnh, ủy viên của lớp Hoàng Lị Lị đi tới, nở nụ cười không tốt đẹp gì với Ân Chi Dao: “Miss Trương bảo cậu bây giờ lập tức tới văn phòng.”

Ân Chi Dao mặt buồn rười rượi, trông mong nhìn Dụ Bạch, Dụ Bạch vỗ vai cô, nói: “Ngoan ngoãn nhận lỗi với giáo viên, thái độ chân thành một chút.”

Ân Chi Dao thu hết dũng khí, đi về phía văn phòng.

Cùng lắm thì bị mắng thêm một trận thôi, cô cũng không phải chưa từng bị mắng, cho tới bây giờ không sợ, lần này cũng thế.

Văn phòng rất yên tĩnh, không ít giáo viên đều đã hết giờ rời đi.

Bên cửa sổ treo một chậu lan xanh mướt, giáo viên tiếng Anh Miss Trương ngồi bên bàn giáo viên sát cửa sổ sửa bài tập.

Bên một cái bàn khác của khu văn phòng, Trình Vọng là ủy viên lớp cũng đang giúp chủ nhiệm của mình sắp xếp danh sách.

Anh mặc đồng phục quy chuẩn, ngồi trên ghế cạnh giáo viên chủ nhiệm, ngón tay thon dài đẹp đẽ cầm cây bút, đang gạch gạch vẽ vẽ trên danh sách.

Khi Ân Chi Dao đi vào, anh hơi ngẩng lên, ánh mắt bình thản lướt qua mặt cô.

Trong khoảnh khắc trông thấy Trình Vọng, Ân Chi Dao có chút tuyệt vọng mất hết sĩ khí.

Miss Trương thấy Ân Chi Dao đi vào thì đẩy giọng kiếng của mình lên, nghiêm nghị hỏi: “Ân Chi Dao, phụ huynh em đâu?”

Ân Chi Dao rề rề đi qua, chột dạ nói: “Mẹ em bận ạ.”

“Bận chuyện gì?”

Ân Chi Dao bất chấp, khó khăn nói: “Chuyện công ty ạ.”

“Bận đến độ ngay cả mời phụ huynh cũng không tới sao?”

Miss Trương nhìn thấy cô là nổi nóng, tức giận nói: “Tôi thấy em vốn không nói chuyện mời phụ huynh với mẹ của em thôi!”

Tay Ân Chi Dao siết chặt góc đồng phục, suýt nữa thì đâm thủng một lỗ.

“Xem ra tôi phải đích thân mời phụ huynh em tới rồi.” Miss Trương nói rồi mở ngăn tủ, lấy ra quyển sổ liên hệ phụ huynh.

Ân Chi Dao cuối cùng từ trong miệng thốt ra vài chữ: “Miss Trương, em sai rồi.”

“Lúc này biết Miss Trương rồi, sao không gọi Mr nữa?”

“Em thật sự biết sai rồi.” Ân Chi Dao nhận thức rất nhanh.

Miss Trương lấy ra bài thi trắc nghiệm nhập học của Ân Chi Dao, đập lên bàn: “Em xem xem em thi thế nào, ngay cả câu ngữ pháp cơ bản cũng viết không xong, cấu trúc ngữ pháp cũng lung tung, cấp hai liệu có phải em chưa từng học tiếng Anh, tôi thực nghi ngờ em làm thế nào lên lớp thi đậu vào nhất trung của chúng ta, có phải em chép bài người khác không?”

Chỉ trích copy bài là chuyện vô cùng nghiêm trọng, Ân Chi Dao vội giải thích: “Em không có, chỉ là em……”

“Chỉ là cái gì!”

Giọng cô dần lí nhí, chột dạ nói: “Chỉ là vận may tốt, đáp án em đoán mò…toàn bộ đúng hết.”

Đích thực là vận may tốt, hơn nữa còn tốt đến độ đó, dưới tình huống bạn học bên cạnh căn bản chỉ đậu vào trường trung học bình thường thì Ân Chi Dao nhờ vào tờ bài thi tiếng anh đa phần dính vận sh*t chó mà thuận thuận lợi lợi chạm tới cánh cửa của Nam thành Nhất Trung danh tiếng.

Mặc dù là đứng chót, nhưng tốt xấu gì cũng đã thuận lợi vào trường.

“Em nói cái gì?” Miss Trường cũng choáng: “Đáp án tiếng Anh em chọn…đều là đoán mò?”

“Cũng không phải toàn bộ, có một chút là em tự làm.” Ân Chi Dao cúi đầu, yếu ớt nói: “Có điều đều làm sai.”

Miss Trương trực tiếp bị Ân Chi Dao chọc tức đến phát run, chỉ vào cô, tay cũng run lên: “Em….em….”

Lưng Trình Vọng quay về phía hai người, trái lại không nhịn được cười.

Chủ nhiệm lớp anh lập tức liếc Trình Vọng, anh nhanh chóng thu lại nụ cười, nghiêm túc tiếp tục chỉnh sửa hồ sơ trong tay.

Miss Trương hoàn toàn bó tay với Ân Chi Dao: “Thành tích chênh lệch đến vậy, lên lớp còn không nghiêm túc nghe giảng, kêu em mời phụ huynh cũng không mời, Ân Chi Dao, em rốt cuộc vẫn muốn đậu đại học chứ?”

Ân Chi Dao rất xấu hổ, không phải vì lời Miss Trương tổn thương lòng tự trọng của cô mà vì…….Trình Vọng đang ở bên đó, chứng kiến thành tích thảm hại của cô, biểu hiện không tốt như thế.

Mặt xấu hổ nhất đều để anh cái gì cũng tốt thấy hết rồi.

Ân Chi Dao đỏ mặt, mắt cũng đỏ lên.

Trình Vọng liếc nhìn cô, thấy cô cong lưng đáng thương, hai tay đan vào nhau đặt phía trước, có chút luống cuống, khóe mắt còn như có như không rơi trên người anh.

Dù Trình Vọng và cô tiếp xúc không nhiều, nhưng biết cô nhóc này tâm tư mẫn cảm, rất hiếu thắng.

“Cô Trần, em nhớ ra còn có bài chưa làm xong, trước lúc tan học phải nộp rồi.” Trình Vọng nói với giáo viên chủ nhiệm của mình: “Em có thể rời đi bây giờ không ạ?”

Giáo viên chủ nhiệm lập tức nói: “Sao không nói sớm, kêu em tới giúp, điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến thời gian học tập của em mà, mau đi đi mau đi đi.”

Trình Vọng đứng dậy, lễ phép ra khỏi văn phòng.

Anh vừa rời đi thì Ân Chi Dao lập tức thở phào, cơ thể căng cứng cũng thả lỏng.

Miss Trương dường như cũng thấy mình dùng từ có hơi quá đáng, vì vậy nhẹ giọng nói: “Cô cũng không muốn mắng em, chỉ là cô hi vọng em có thể hiểu được, đậu đại học mặc dù không phải là lối ra duy nhất nhưng tuyệt đối là con đường tốt nhất cho phần lớn mọi người.”

“Em biết rồi ạ, cô giáo Trương, sau này em nhất định sẽ học hành chăm chỉ.”

“Em cam đoan với cô không có tác dụng, cô vẫn phải nói chuyện với ba mẹ em.”

Ân Chi Dao mở to mắt nhìn Miss Trương tìm thấy tên cô trong quyển sổ phụ huynh dày cộm, kế đó chiếu theo số điện thoại được ghi bên trong, gọi đi.

Trái tim Ân Chi Dao nhảy tới cổ họng, mắt căng thẳng kích động nhìn Miss Trương.

Rất nhanh, điện thoại liền được kết nối, Miss Trương lên tiếng: “Xin hỏi là ba của Ân Chi Dao phải không ạ? Tôi là giáo viên Trương của trường.”

Bên kia điện thoại, Tạ Uyên húng hắng cổ, dùng âm thanh trầm dày nói: “Cô Trương, xin chào, xin chào.”

“Là thế này, tôi bảo Ân Chi Dao hôm nay mời phụ huynh đến trường, không biết em ấy có nói với anh không ạ?”

“Có nói rồi, nhưng chỗ tôi công việc bận rộn, không dứt ra được, thật xin lỗi, có chuyện gì cô nói qua điện thoại đi.”

Miss Trương bất mãn nói: “Mặc kệ công việc bận rộn thế nào, con cái tóm lại cần phải dạy dỗ tốt. Nếu như sau này em ấy không đậu đại học, không có tương lai tươi sáng, anh cực khổ như vậy không phải cũng như không à.”

“Cô giáo cô nói rất đúng, là tôi không tốt.”

Tạ Uyên vô cùng phối hợp che giấu cho Ân Chi Dao, Ân Chi Dao thấy tâm trạng Miss Trương dịu bớt, cuối cùng thở phào.

Mặc dù anh trai thối lúc then chốt rơi mất chốt, nhưng vẫn không hoàn toàn bán đứng cô.

Lúc Ân Chi Dao sắp thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy Tạ Uyên trong điện thoại nói: “Cô giáo, cô đừng khách khí với con nhóc này, nó chịu cứng không chịu mềm, có bài tập gì cứ giao thêm cho nó. Con nhóc này cả ngày rảnh rỗi, phạt học thuộc lòng phạt chép bài, cứ việc giao cho nó.”

Ân Chi Dao:………..

Miss Trương đặt điện thoại xuống, nói với Ân Chi Dao: “Ba em nói rồi đấy, bảo cô cứ quản thật tốt, vầy đi, bài đọc đầu tiên trong sách em chép hai mươi lần, trong vòng một tuần thuộc lòng cho cô, trước mắt thử bồi dưỡng cảm giác về ngôn ngữ.”

Ân Chi Dao cúi đầu ủ rũ ra khỏi văn phòng, ngồi ở cửa thang lầu, chống cằm, phát rầu vì “nhiệm vụ” mà Miss Trương giao phó.

Chép phạt cũng được đi, còn muốn cô học thuộc lòng, tiểu học với cấp hai học thuộc bài đọc ngữ văn đã sắp lấy mạng cô rồi, càng nói chi là nhớ bài đọc tiếng Anh, còn hạn trong vòng một tuần, hình như là nhiệm vụ bất khả thi.

Biết anh trai thối sẽ không dễ dàng giúp đỡ vậy mà, nhất định là có hậu chiêu chờ cô.

“Không ngờ thành tích em kém vậy.”

Một giọng nói trầm bổng nhẹ nhàng vang lên sau lưng.

Ân Chi Dao quay đầu, thấy Trình Vọng tựa vào tay vịn cầu thang, tay đút túi, bước chân nhẹ nhàng bước xuống bậc thang.

Trông thấy anh, Ân Chi Dao bất giác để ý đến đầu tóc mình: “Thành tích em vốn không tốt.”

“Thế vừa hay rồi.”

“Hay gì chứ?”

Trình Vọng đi tới cạnh cô, khoan thai nói: “Thành tích của anh vừa hay cũng không tệ.”

Ân Chi Dao biết Trình Vọng thành tích tốt, nói ra ai lại không biết chứ, đứng đầu cả khối lớp mười hai, còn muốn vượt qua học bá thần thánh đứng thứ hai năm sáu phần.

Cô bò ra bình thản líu ríu: “Trường tiểu học và cấp hai của em rất bình thường, ngay cả đậu vào Nam thành Nhất Trung cũng là dựa vào vận may.”

“Học trường nào không có liên quan, chủ yếu vẫn là vấn đề đầu óc thôi.”

Ân Chi Dao thấy anh quả thật bắt đầu châm biếm mình thì có chút bực bội, nhưng nhiều hơn chính là xấu hổ, đến độ không muốn nán lại trước mặt anh thêm một giây nào.

“Đúng vậy đúng vậy, anh thấy rồi đó, em kém cỏi thế đấy, anh đừng có bận tâm đến em nữa!”

Dứt lời, cô xoay người định bỏ đi.

Nhưng Trình Vọng đã giữ tay cô: “Thành tích kém lại hung dữ, nói chưa tới hai câu đã xù lông lên. Tiểu quỷ, em lớn thế này còn chưa bị đánh chết đúng là kỳ tích đó.”

Ân Chi Dao tức giận nhìn anh: “Vậy anh đánh đi.”

Trình Vọng cười cười kéo cánh tay cô, dắt cô nhanh chóng đi về hướng thư viện—

“Anh trai không nỡ đánh em, đành phải giúp em bổ túc thôi.”
Bình Luận (0)
Comment